Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

CÂU TRẢ LỜI CỦA CÁC CHỊ EM LÀ GÌ?


Phụ nữ cần những gì? Đó là câu hỏi mà tất cả đàn ông trên đời này đều hỏi và đã hỏi ít nhất một lần trong đời. Đối với mỗi người phụ nữ, câu trả lời lại khác nhau. Vậy, có thể có những điểm chung giữa những người mang trong mình loại hoocmon estrogen cao hơn testosterone này không. Tôi xin mạn phép nói rằng có. Đã là phụ nữ, ai chả thích yêu, chiều, thích sung sướng, thích gấm vóc lụa là, thích xinh đẹp. Chỉ có những người có mong muốn nhiều hơn chứ chẳng ai lại có mong muốn ít hơn những điều trên đây cả. Thời đại ngày nay, tất cả chúng ta đều sống trong một môi trường cạnh tranh và cạnh tranh hơn nữa. Cuộc sống đã mang lại rất nhiều áp lực cho chúng ta, và những người phụ nữ cũng không thể nằm ngoài cái quy luật xã hội đó. Ngày nay, phụ nữ cần nhiều hơn thế, không chỉ xinh đẹp, gấp vóc lụa là, ... mà rất nhiều người phụ nữ, trong đó có cả tôi đây, đều mong muốn có một sức khỏe dồi dào, cuộc sống gia đình hạnh phúc, chồng chung thủy, kiếm được khá tiền, ít nhất là phải đủ để cho gia đình ăn tiêu, mua sắm, con cái học hành giỏi giang, bằng bạn bằng bè, sự nghiệp thì thăng tiến, và ít ra không có sự tranh cãi gay gắt giữa mẹ chồng - nàng dâu, gia đình hai bên nội - ngoại, và còn nhiều nữa những ước muốn khác nhau, của những người phụ nữ có hoàn cảnh khác nhau mà tôi không thể kể hết ở đây. Phải chăng chúng ta đang mong muốn quá nhiều? Câu này tôi xin phép không trả lời bởi, ai trong số chúng ta, đã là phụ nữ thì đều hiểu, và đều tự có câu trả lời riêng của mình. Nhưng thực sự, cái tôi muốn nói ở đây, là những gì xoay quanh cuộc sống của chị em phụ nữ chúng ta, chứ không phải là những ước muốn.
Các chị em hãy thử suy nghĩ xem, tôi nói có đúng không. Cuộc sống của chúng ta là một vòng tròn, bao quanh bởi nhiều yếu tố khác nhau trong đó có gia đình - chồng con, bạn bè - các mối quan hệ trong công việc, công việc, và tiền. Sở dĩ tôi chỉ nhắc đến những yếu tố trên là bởi đó là 4 yếu tố quan trọng nhất, tác động lên mọi mặt đời sống của chúng ta. Công việc chúng ta có thể lựa chọn bỏ cái này, chọn cái khác, tiền không kiếm được chỗ này, ta đành đào khoét chỗ khác, bạn và đối tác thì không có người này ta cũng có người khác. Nhưng chồng thì sao, gia đình nhà chồng thì sao? Bạn không thể bỏ người chồng này và cưới một người khác khi bạn thích được, càng đừng nói đến những đứa trẻ có sau này.
Xin lỗi các quý ông đích thực khi vô tình nghe đâu đó được câu này nhưng tôi xin phải nói rằng đó là ví dụ phù hợp nhất với những gì tôi định viết dưới đây. Theo ý kiến chủ quan của tôi, những ông chồng mà chúng ta đã cưới, đang dự định cưới (trong tương lai gần) và sẽ cưới là những món hàng mà chúng ta vừa phải lựa chọn kỹ, vừa phải xem xét đến vấn đề thích hay không thích của bản thân và bản thân món hàng đó, đã mua rồi thì rất khó có khả năng trả lại. Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Cụ truyền bà, bà truyền mẹ, mẹ truyền cho con, cũng chỉ có một câu trả lời là chọn, chọn kỹ và chọn kỹ hơn nữa. Mọi người thường nói phụ nữ sợ nhất không phải là đau đẻ mà sợ nhất là lấy nhầm chồng. Mẹ tôi thường nói, lấy người yêu mình hơn lấy người mình yêu. Nhưng tôi đã tắt hẳn cái suy nghĩ viển vông đó sau khi chứng kiến cuộc hôn nhân đầy mệt mỏi và đau khổ của chị họ tôi. Như lời những cụ già thường hay nói, cái gương to bằng cái liếp, nhìn đấy mà làm. Vậy các chị, các em còn nghĩ cưới người yêu mình không. Câu trả lời của mỗi người là khác nhau. Nhưng riêng tôi thì say goodbye cái loại ý tưởng này ngay. Ngày trước, anh ta chả yêu lên yêu xuống, yêu đến chết đi sống lại sao, nhưng tình yêu của anh ta, chẳng cả bền bằng cái nhà tạm dựng lên để ở. Sau 6 năm kết hôn, đứa con còn chưa đầy 4 tuổi, mà anh ta đã quay về hoạnh họe vợ, lấy hết tiền tiết kiệm của gia đình đi mở cây xăng với mấy thằng anh em, bao gái và cho họ hàng bên nội. người năm người mười triệu. Tình yêu cũng chỉ đến thế thôi. Chị họ tôi đã lấy tiền lương giáo viên tiểu học ở trường làng hàng tháng của mình để nuôi hai đứa con nheo nhóc, một đứa 4 tuổi, một đứa chưa đầy năm, ông chồng không chịu làm gì, và bà mẹ chồng hay mắng chửi. Chị ấy ngoài chiến đấu nuôi năm miệng ăn trong gia đình, còn mất công lo trả lãi cho mấy vụ ăn chơi sa đọa của ông chồng, cơ bạc, rượu chè, gái gú, thôi thì đủ cả., lại còn phải chiến đấu chống ghẻ thường xuyên, căn bệnh tưởng chừng như là tuyệt chủng ở cái xã hội sặc mùi nước hoa này. Đó là tác phẩm độc đáo, là quà tặng từ bà mẹ chồng chanh chua, đanh đá. Thật là đáng sợ. Người chưa từng bị ghẻ thì không biết cái sợ của nó. Nó như căn bệnh cố hữu, kinh niên, chúng ta phải chấp nhận chịu đựng chúng đánh trả chúng chứ không thể bôi thuốc tiên, bôi một lần là sạch bệnh được. Ghẻ không nguy hiểm tính mạng nhưng ngứa mà không gãi thì chịu được không? Gãi xoành xoạch trước mặt bao người có ngại không, tay chân lở loét có xấu hổ không? Ấy mà cả ba mẹ con nhà chị tôi phải chịu đó. Ngoài giờ đi dậy, chị ấy phải về trồng lúa, nuôi lợn, nuôi gà, chăm con, bôi thuốc cho cả ba mẹ con, đun nước sôi để giặt quần áo, phơi chăn màn ra nắng diệt ghẻ ... Tôi cũng đã từng bị lây ghẻ khi ba mẹ con chị ở nhờ nhà tôi để chữa bệnh về da liễu cho ba mẹ con và hơn ai hết tôi hiểu nỗi vất vả khi phải chịu đựng như vậy. Đến giờ, cuộc sống của chị vẫn gắng gượng như vậy, một người phụ nữ gần 40 mà gần tong teo, da mặt đen, thô sạm, già ngang với mẹ của tôi. Vậy thử hỏi xem liệu có sướng không khi lấy người yêu mình? Câu trả lời này dành cho tất cả mọi người.
Cách phòng tôi trọ, có một chị tên Hiền, hơn tôi một tuổi. Cao ráo, xinh xắn, cũng gọi là chịu khó nếu như không kể đến vụ làm gì cũng ẩu thì coi như người phụ nữ đó cũng chấp nhận được vì đanh đá ngầm nên mọi người cũng không nhận ra. Nhưng anh người yêu thì sao. Tôi thì cảm thấy không thể chấp nhận được người đàn ông đó. Mới chỉ sống thử với nhau, mà thật là tật xấu bộc lộ hết cả. Học trung cấp ra, làm quản lý ở quá karaoke, lương cũng gọi là tạm ổn ở cái đất Hà Nội này. Nhưng không ưng ý với cái nghề quản lý quán karaoke đó, anh ta xin nghỉ việc, đi bán bảo hiểm. Lừa em trai mình mua được hợp đồng bảo hiểm đầu tiên, anh ta trở thành nhân viên chính thức của công ty bảo hiểm nào đó, tôi cũng không nhớ nổi tên. Lại qua một thời gian nữa, không thuyết phục được ai mua bảo hiểm ngoài chị phòng bên cạnh phòng tôi, anh ta giải nghệ và quyết định ở nhà chơi. Chơi game, cờ bạc, sát phạt nhau, rượu chè bê tha, cứ có vụ hội họp ở đâu, anh ta liền lê đến, ngồi cho vui. Công việc thì không kiếm, mà thú vui thì lại có quá nhiều. Coi cờ bạc là công cụ kiếm sống. Rồi đến thời kì, anh ta nợ nhiều quá, vài triệu, mọi người bắt đầu không cho vay, anh ta quay ra bán bánh mỳ kiếm sống. Thuê cây bán bánh mỳ của bà chủ quán nước gần quán karaoke ngày trước, anh ta bán từ chiều đến tối 8 -9 h. Mặc dù tiền kiếm được không nhiều. Nhưng thói vui của anh ta cũng không ít, đội nón mà ra đi hết cả là chuyện đương nhiên. Đã hơn 2 năm nay, anh ta thất nghiệp ở nhà, để người yêu nuôi, và sống như những gì anh ta thích. Chuyện này tất nhiên chả có gì, nếu chúng ta là vợ chồng, nuôi nhau. Nhưng nếu là tôi, tôi sẽ tạm biệt ngay khi có thể vì không thể chấp nhận được tính gia trưởng của anh ta. Việc nhà là của phụ nữ- quan điểm của anh ta là vậy đó. Ngồi chơi game cả ngày, nhưng anh ta cũng chả buồn giặt quần áo của mình chứ đừng nói đến là 2 người, không cả nấu cơm, cứ nhịn đói hoặc có mỳ thì ăn. bát cứ chất đống trong phòng không buồn rửa chờ người yêu về. Nói chung, cuộc sống của anh ta mong muốn là cơm bưng nước rót đến tận miệng, muốn làm ở tòa nhà cao to, có điều hòa mát rượi, về sau lại mong có lương hưu. Nói chung cũng chẳng là gì so với cái tính thích khoe của anh ta. Nhà không có tiền, đi làm bao năm mới tiết kiệm được gần 20 triệu, nhưng anh ta đã lựa chọn phương án vay thêm 17 triệu nữa, để mua con xe novou màu trắng mới ra. Đã không đi làm, thất nghiệp, lại mua xe ga, tiền lương tiết kiệm được trước kia cũng lôi ra sắm sửa hết quần áo, giày dép, túi xách .... Nói chung, số 0 vẫn là số 0, dù có quay ngang, xoay dọc thì cũng chỉ là số 0 tròn trĩnh. Nuôi 2 người, rồi còn nuôi cả 2 xe ga, lương nào cho đủ. Câu chuyện lúc này lại xoay quanh chủ đề tiền. Vậy, thử hỏi các chị các em có lấy người như vậy làm chồng không? Câu này cũng xin để chị em tự trả lời vậy
Câu chuyện thứ 3 cũng không xa lạ gì với mọi người, đó là cuốn truyện " Kiếm chồng đại gia" của tác giả Lam Tiểu Tịch. Đừng nghĩ đây là một câu chuyện trên mạng của một đất nước Trung Quốc xa xôi, trên tất cả, các chị em hãy nhìn vào câu chuyện của cô nàng tiểu Tình, vô tình vớ được một cậu ấm chính hiệu. Điều tôi muốn nói không phải là nhân vật chính của câu truyện mà tôi muốn nói đến vấn đề cố gắng quăng được thòng lọng vào cổ đại gia - con đại gia nhưng rồi lại phát hiện ra đại gia này là rởm. Ẩn dưới cái mác đại gia là một cậu ấm chính hiệu, một thằng trẻ con chỉ biết núp dưới cái bóng bố, mẹ. Và cách đơn giản nhất để quấn cho kì được chính là tờ giấy đăng kí kết hôn được pháp luật bảo vệ. Ngày nay, có rất nhiều phụ nữ quyết định dùng hôn nhân của mình để đánh đổi với tiền và quyền lực. Chẳng ai có quyền phán xét đó là đúng hay là sai - bởi đúng hay sai là một câu trả lời có thể thay đổi theo thời gian. Kỷ nguyên trước có thể trả lời là sai, nhưng trong tương lai, có khi chúng ta lại khuyến khích con của chúng ta làm điều đó. Cái gì mà chẳng phải trả giá, nhưng bạn trả nó với cái giá nào. Muốn tiền, muốn quyền mà chúng ta không có khả năng tạo ra nó, thì dùng hôn nhân để đánh đổi chứ sao. Ai cũng có quyền mưu cầu tự do và hạnh phúc - việc đó còn được viết trong bản tuyên ngôn độc lập của nhiều nước trong đó có Việt Nam. Nhưng cái giá phải trả cũng là rất lớn. sung sướng theo kiểu này thì đau đớn theo kiểu khác. Nhân vật chính trong phim "tình yêu còn lại" đã từng nói một câu rất hay: "em phải chịu bà ta nặng nhẹ là bởi bà ta gián tiếp nuôi em". Hay không cho một tình yêu với cậu ấm, một thằng trẻ con, chỉ biết lấy tiền của bà mẹ giàu có để chơi bời đập phá, đến bao người yêu cũng phải dùng tiền của mẹ. Lựa chọn câu hỏi đúng hay sai cho vấn đề này còn càng khó hơn và mỗi người hãy có một quyết định riêng cho mình
Đàn ông ham của ngon vật lạ, chán cơm thì thèm phở. Mẹ tôi thường nói câu: "cóc chết 3 năm còn quay đầu về tổ". Tất cả những câu nói này đều nói về việc ngoại tình của các đức lang quân. Bắt được chồng yêu của mình trên giường với người đàn bà khác, chúng ta phải thế nào? Ly dị, ly thân, thu dọn hành lý về nhà mẹ đẻ, đay nghiến, xử mặt kẻ thứ 3 ... hay làm thế nào cho phải. Bắt được lần đầu làm thế nào, bắt được lần 2 làm thế nào, bắt được lần thứ n làm thế nào. Mỗi người phụ nữ, thật kỳ lạ, đều có cách giải quyết riêng cho vấn đề của mình. Lúc trước, tôi từng nghĩ, chỉ cần thấy thằng chồng của mình lên giường với người khác chỉ một lần mà thôi, tôi sẽ ly dị ngay lập tức, sau đó, lại nghĩ lại, sao mình lại ngu thế, mình ly dị để cho chúng nó về sống với nhau à, mình quyết không ly dị cho chúng biết tay. Thế nhưng, sau này, tôi lại nghĩ khác. Tùy từng trường hợp mà cố đấm ăn xôi thôi, nào có cái gì bền vững, tình yêu cũng vậy thôi. Càng về sau tôi lại càng cảm thấy, một câu nói trong truyện có vẻ cũng khá đúng: đàn ông 10 thằng thì 9.8 thằng có bệnh đó, 2% còn lại là giành cho những người có giới tính thứ 3, gay, và số cực kỳ ít ỏi là đàn ông chính cống. Tìm được người  đàn ông này khó hơn mò kim đáy bể, và chúng ta, cũng chỉ có thể trông chờ vào duyên phận mà thôi. Giờ chúng ta ly hôn với người chồng này, thì chúng ta có đảm bảo được rằng người chồng sau của chúng ta không ngoại tình hay không? Chỉ riêng câu nói này thôi, cũng đã đủ gây shock cho một tâm hồn non nớt rồi. Lựa chọn thế nào là tùy vào chị em. Nếu cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, quá mệt mỏi, thì mới lựa chọn đến biện pháp cuối cùng. Bởi lúc đó, sau khi ly hôn, chúng ta chỉ còn cảm giác căm thù, oán hận đối với bạn đời của mình.
Bốn câu truyện trên đây là 4 câu truyện của 4 người phụ nữ khác nhau. Về hoàn cảnh sống không ai giống ai cả, và tính cách lại càng không. Đó chỉ là những liệt kê nổi bật nhất mà tôi đã biết được trong cuộc sống của mình. Còn rất nhiều, rất nhiều những câu chuyện khác, những tình huống khác, đã và đang diễn ra mà chúng ta cũng không biết được. Xin đừng phán xét tôi là đúng hay sai, hãy đọc và cảm nhận nó như những gì mà bạn nhận thấy, rồi bạn sẽ có được câu trả lời cho chính mình. Còn đối với tôi, những câu chuyện như thế này như viết lại một phần của bộ não mang tên hồi ức, và cũng chính là những luận cứ vững chắc giúp tôi không xiêu vẹo bởi bất kì anh chàng nào. Tôi biết, mình như thế có vẻ tiêu cực. Nhưng tôi hiểu bản thân mình, nếu tôi lấy chồng, tôi sẽ không còn là tôi, trong sáng và biết thông cảm, thấu hiểu như bây giờ nữa, có lẽ bản tính ích kỷ và điêu ngoa của tôi sẽ chỗi dậy, và tôi lo sợ điều đó, và trên hết là tôi không muốn chịu nhiều đau khổ - như vậy cũng đủ ích kỷ rồi.
Cảm ơn tất cả các chị em đã đọc bài viết này của tôi. Hãy đọc và hiểu những cảm nhận của tôi nhưng đừng bao giờ phán xét tôi vì sự lựa chọn của chính tôi. Bởi chỉ có tôi mới có quyền đó và lịch sử mới có quyền chứng minh.
Ruốc
Mọi chi tiết về bài viết, xin mọi người hãy liên lạc qua email cho tôi: waterlittlegirl@gmail.com. Tôi sẽ hồi đáp nếu có thể