Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2012

CHA CỦA CỤC CƯNG THẬT THẦN BÍ


Chương 6: Cha của đứa nhỏ là ai (2)
Lăng  Nhược Nhược nói được thì làm được, nàng chỉnh sửa lại trang phục của mình, cho bảo bối bú sữa, thay tã, sửa sang lại quần áo trên người hắn, rồi mới quyết định xuất môn.
Bên ngoài, ánh sáng tràn đầy, hình như giờ là mùa thu, thời tiết không nóng không lạnh, nên hai mẹ con cảm thấy thật sự khoẻ khoắn.
Tiểu bảo bảo cũng thực ngoan, tùy  nàng ôm đi khắp nơi, chỉ có mở to hai mắt tò mò mà khám phá thế giới bên ngoài đầy hứng thú.
Mà Lăng Nhược Nhược tự nhiên cũng không có buông tha cơ hội giáo dục hắn, chỉ vào  thế giới bên ngoài giới thiệu cho hắn từng thứ một, cũng không biết tiểu bảo bảo có nghe hiểu được hay không, nhưng nàng cũng không để ý, ngược lại hưng trí bừng bừng.
Một lớn một nhỏ, lòng vòng hơn nửa ngày, mới đến được đại sảnh của vương phủ, mà lúc ở đó đang rất ồn ào, tiếng người nói chuyện với nhau, tiếng cười, khen tặng, thanh âm không dứt bên tai, hình như bên trong rất vui mừng náo nhiệt.
Lăng  Nhược Nhược ôm tiểu bảo bảo đột ngột xuất hiện ở tại mọi người trước mặt, khuôn mặt nàng bình tĩnh, vẻ mặt đạm mạc nhìn qua hết thảy mọi người, cuối cùng dừng ở một người nam nhân cao lớn, anh khí bất phàm, bởi vì bên cạnh hắn là một thiếu phụ xinh xắn đáng yêu, mà thiếu phụ lại cùng nàng giống nhau, trong lòng lại ôm một đứa trẻ nhỏ.
“Vương phi.” một vài người đã hồi phục lại dáng điệu như cũ, nhanh chóng gọi một tiếng.
Lăng  Nhược Nhược cũng chẳng quan tâm đến mọi người, nàng ôm chặt tiểu bảo bảo. Đi từng bước, từng bước một đến bên cạnh người đàn ông kia, không có bối rối, không hề bất an, vẫn bình tĩnh như cũ.
“Ngươi tới làm gì?” Chẳng ai ngờ được là Ninh vương gia Tát Hoàn lại mở miệng trước. Nhưng giọng điệu lại thể hiện rõ là tức giận, mắt hắn phát ra những tia sắc bén.
Nàng cười thật tươi, hỏi nàng đến để làm chi, nàng đương nhiên là tới đòi công đạo rồi. Nàng đường đường là một vương phi, lại được hưởng đãi ngộ chẳng bằng cả nha hoàn, chẳng lẽ cứ để như thế mà sống sao?
“Vì sao ta không thể tới?” Nàng không đáp lại hỏi ngược lại, cố ý cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu bảo bảo của mình, sau đó trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt chẳng trốn cũng chẳng né.
Tát hoàn đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mắt mình trở nên  xa lạ. Vào thời điểm hắn cưới nàng, nàng sợ hãi hắn, trốn tránh hắn, thậm chí không cho hắn lại gần nàng.
Gặp nam nhân không có trả lời, ngược lại nhìn chằm chằm mình,ánh mắt có chút đăm chiêu, khiến cho Lăng Nhược Nhược có chút chút bất an. Nhưng mà nàng đến từ dị thế, trường hợp cũng đã thấy qua, chưa thấy qua cũng nghe qua xem qua, tuy rằng không có trải qua quá.
“Ngươi đã không nói gì thì có nghĩa là mẹ con chúng ta có thể đến nha.” Nàng cố ý nhắc đến hai chữ mẹ con này, đắc ý nhìn sự bất an và kinh ngạc biểu hiện trên mặt mọi người cùng nữ nhân kia.
Nàng không để ý đến biểu tình khác nhau của mọi người, thậm chí không để ý tới trước nam nhân trước mắt mình mặt mày xanh mét, tiếp tục nói:“Con ta cũng đầy tháng, tại sao mọi người không chúc mừng, không vì hắn tổ chức yến tiệc? Cha hắn hình như quá bất công đi.”
Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng hít thở không điều hòa của mọi người. Chẳng ai có thể tin đây là người cả.
“Hỏi rất hay.” Ninh vương tát hoàn đột nhiên nói, sự tức giận của hắn đã trực sôi trào, thêm chút nữa là sẽ bộc phát ra ngoài, chẳng qua là nể mặt các vị khách ở đây nên hắn mới không giết chết nàng.
Lăng  Nhược Nhược cũng có vạn phần nắm chắc, cảm thấy có gì đó không hợp lý. Là Vương phi của vương phủ mà địa vị cùng thân phận lại thấp hơn cả sườn phi? Nhưng đột nhiên nghe được tiếng hét lớn của nam nhân, thời điểm đấy nàng có chút run sợ.
Nàng đang định hỏi hắn nói những lời này là gì ý tứ, thì cổ tay lại bị hắn đột nhiên bóp chặt, tuyệt không quan tâm sự an toàn của nàng cùng cục cưng.
“Vương bát đản, ngươi buông, hỗn đản, thối nhân, mau buông tay, mau buông tay.” Nàng một bên gắt gao ôm trong lòng tiểu bảo bảo, một bên mắng một bên giãy dụa .
Chúng tân khách lại đều là một mảnh ồ lên, trời ạ, đường đường Vương phi thế nào lại nói ra những lời không văn minh như vậy, hơn nữa lại nói với người quyền uy tột đỉnh Vương gia tát hoàn.
Tát hoàn cũng rất sửng sốt, nhưng là hắn rất nhanh trở về trạng thái bình thường, hổn hển quát:“Tiện nhân, nếu ngươi muốn tự làm xấu mắt trước mặt mọi người thì bổn vương sẽ thanh toàn ngươi.” Nói xong, cánh tay đang nắm chặt kia cũng buông lỏng, lạnh lùng nhìn nàng.
Tiện nhân? Lăng  Nhược Nhược còn chưa bao giờ bị mắng như vậy? Cho dù là ở hiện đại, nàng cũng nuốt không trôi câu từ này, huống chi nàng còn tự mình thay thế này chủ nhân của cơ thể này sinh hạ cục cưng, không có công lao cũng có khổ lao, mà nàng còn chưa trải qua những việc thế này đâu.
“Thằng đàn ông đốn mạt, ngươi có chuyện gì cứ nói, công khai thì công khai, ai sợ ai a?” Nàng kiêu ngạo kêu lên, về sau lập tức phát hiện thanh âm quá lớn làm tiểu bảo bảo giật mình, ai ngờ bé căn bản là không có nghe thấy, nhanh như chớp mở to mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
Này một câu đàn ông đốn mạt đã làm cho sự tức giận của Tát Hoàn lên đến cực điểm, hai tay hắn nắm chặt, trên trán gân xanh nổi hẳn lên, hai mắt trừng trừng, lạnh như băng nhìn nàng.
“Tiện nhân, ngươi đã yêu cầu bổn vương công khai, như vậy bổn vương thành toàn ngươi. Ngươi căn bản là không xứng làm ta ninh vương Vương phi, ngươi là người đàn bà dâm đãng, ngươi sinh ra dã chủng căn bản không phải là con của bổn vương , bổn vương con nối dòng chỉ có một, chính là Vũ nhi sở sinh.” Tát hoàn lạnh lẽo nói, mà này một đạo tin tức long trời lở đất, tựa như nổ tung, nhanh chóng ở mọi người châu miệng, ghé tai, nhanh chóng truyền tụng.
Hắn ngay sau đó vừa hận hận nói:“Bổn vương vốn định cho ngươi cứ như vậy sống hết cuộc đời này, nhưng không nghĩ tới ngươi không an phận, không nên chạy đến cầu danh cầu phận, thậm chí còn muốn cầu bổn vương nhận thức dã loại này. Nằm mơ. Hôm nay đừng trách bổn vương vô tình vô nghĩa.”
Lăng  Nhược Nhược bị tin tức bất ngờ này làm cho chết lặng, trợn mắt há hốc mồm. Không có khả năng đi? Nàng không thể tin nữ nhân mình xuyên qua lại hoa tâm đến vậy? Lại là người không chung thủy với chồng của mình? Thậm chí sinh đứa nhỏ của nam nhân khác.
Trời ạ, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a, nàng bắt đầu hoài nghi, chẳng có cái gì đúng tình hợp lý. Bất quá, một tiếng dã loại, một tiếng tiện nhân, thậm chí còn đem những chuyện xấu của chủ nhân trước ra để nói. Nàng xuyên qua vào dạng người gì không biết. Làm sao có khả năng thế nhỉ.
“Ngươi không nhận cũng chẳng sao. Nhưng ngươi có tình sao? Ngươi có nghĩa sao? Ngươi đã không muốn vì sao cưới ta? Ngươi đã cho rằng ta là cái người đàn bà dâm đãng, người khác không quan tâm thì ngươi cưới ta để làm gì? Nếu ta tiện, ngươi không phải càng tiện, đường đường là Vương gia mà lại đê tiện như vậy, người khác chê cười ngươi, mà không phải ta.” Nàng cũng lạnh lùng nói, nhất sửa vừa rồi lỗi ngạc cùng bối rối, không ai nguyện ý đứng bị đánh, nàng trải qua qua mối tình đầu đau khổ nên như thế.
Mọi người đều sửng sốt, bao gồm tát hoàn. Bọn họ đều không có nghĩ đến, ninh vương khí phi, hiện tại mỗi người trong miệng truyền tụng dâm phụ, có thể nhanh mồm nhanh miệng như thế, phản kích lưu loát cùng thống khoái. Làm mọi người cảm thấy không dám bắt nạt.

CHA CỦA CỤC CƯNG THẬT THẦN BÍ



Chương 5:  Cha của đứa nhỏ là ai? (1)
“ Bác cho ta ăn cái này sao? ”  Nhược Nhược trợn mắt há hốc mồm nhìn này bát cái gọi là canh gà, trong bát ngoại trừ lèo tèo vài miếng phao câu gà thì toàn là nước.
“Vương phi, tiểu thư nhanh dùng đi, lão nô quả thật không có gì thứ tốt cho ngài ăn.” Lão phụ nhân thành thật nói, nàng quả thật đã bất lực , những gì có thể làm cũng chỉ được như vậy.
Lăng  Nhược Nhược cảm thấy cực kỳ tức giận, nàng là phụ nữ vừa sinh xong, lại mang danh hiệu vương phi, thế mà chỉ được hưởng đãi ngộ như vậy.
" Lão công của ta đâu? Ách, không đúng, tướng công của ta đâu? Ách, không đúng, phu quân của ta đâu.” Cái này cứ xem như là đúng đi, mặc kệ là ai, tóm lại hắn chính là người không thể không nhắc đến, cái con người làm cho nàng ăn canh gà loảng thếch này.
Lão phụ nhân khó xử , tuy rằng Vương phi nói chính mình không nhớ rõ , nhưng cũng không thể quên Vương gia sớm đã bỏ mặc nàng đi, cái này phải làm thế nào cho đúng đây.
“Này, này, Vương phi, này, lão nô không có cách nào.” Nàng động môi, nói ra những lời  cực kỳ gian nan, nàng tự nhiên biết ở cữ là cần bổ sung dinh dưỡng , nhưng nàng chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi.
Nhược Nhược lập tức cảm giác thấy trong đó ắt hẳn phải có ẩn tình gì, nhưng khi nhìn lão phụ nhân khó xử, chính nàng cũng không đành lòng, đành phải nói:“Quên đi, chờ ta dưỡng tốt lắm thân thể, sẽ tìm hắn tính sổ đi.”
Khẳng định, đó là một thằng chồng khốn nạn, đứng núi này trông núi nọ, đại sắc quỷ, có mới nới cũ, đáng giận, rất đáng giận . Nàng một bên tưởng, một bên kiên trì đem bát canh gà kia uống cho bằng sạch, nhưng nàng không dám ăn cái phao câu gà, rất ghê tởm, từ bé đến giờ, nàng còn chưa bao giờ ăn cái đó đi.
Lão phụ nhân thấy nàng ngoan ngoãn ăn nói đem canh uống xong đi, rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói một tiếng Vương phi  nghỉ ngơi cho tốt, rồi vội vàng chạy trối chết .
Xem ra cái bát canh gà rởm kia vẫn có tác dụng đó chứ, uống xong, nàng cảm thấy thân thể khỏe hơn một chút, ít ra, gà cũng có nhiều năng lượng.
Lăng  Nhược Nhược một lần nữa nằm trở lại trên giường, ôm bé con còn đang say giấc vào lòng, lại miên man suy nghĩ, không thể nào ngủ được, mọi chuyện bây giờ chuyển biến bất ngờ làm cho nàng khó mà thích nghi được. Đang là con gái, còn chưa cả lấy chồng, thoắt cái thành phụ nữ có thai, lại thêm món Vương phi thất sủng, ăn, mặc, ở đều không bằng người thường, đây là kiểu gì vậy, người ta xuyên không, nàng cũng xuyên, thế mà lại ra cái nỗi này.
Càng nghĩ, nàng càng dứt khoát, ở cữ xong, nhất định phải tìm thằng chống đốn mạt tính toán sổ sách, nhất định phải bắt hắn bồi thường tổn thất.
Quyết định xong, tức giận trong lòng cũng vơi bớt, ngáp một cái, nàng kéo chăn đắp lên người mình cùng đứa bé rồi mới yên tâm đi ngủ.
Tuy rằng không có thuốc bổ để ăn, nhưng nhờ lão phụ nhân dốc lòng chăm sóc, thân thể của nàng rất nhanh khôi phục lại, thật may thân thể chủ nhân trước có lẽ được chăm bãm kĩ lưỡng, nên nhiều sữa, đủ cho thằng bé bú no.
“Cục cưng thật ngoan, không khóc, không mè nheo, thật là một đứa trẻ ngoan.”  Nhược Nhược thực thích đứa trẻ này, chưa bao giờ mè nheo ( ăn vạ) , ăn no liền ngủ, ngủ no rồi ăn, mắt tròn vo nhìn người thích thú, hắn ngoan ngoãn làm cho nàng yêu thích không buông tay.
Tiểu bảo bảo trừ bỏ vung tay nhỏ bé ra ngoài, căn bản không thể đáp lại nàng , nhưng là bộ dáng đáng yêu này lại đem đến cho nàng nhiều nụ cười.
“Vương phi, nhanh ăn cơm đi.” Hôm nay lão phụ nhân đưa cơm đưa thật sự sớm, có thêm vài cái chân gà chân vịt.
Nhược Nhược vừa thấy có đồ ăn ngon,  vui vẻ (vui mừng) nở nụ cười, vội vàng 2 tay 2 cái, gặm lấy gặm để, miệng còn nói không rõ:“Ăn ngon, ăn ngon, đã lâu không có nếm qua món ngon như vậy.”
Bộ dángtrẻ con của nàng làm cho lão phụ nhân nở nụ cười. Nhưng Nhược Nhược lại không nhìn thấy nàng lén lút ở thở dài. Bộ dáng của tiểu thư bây giờ làm sao xứng với địa vị 1 vương phi, nàng thật sự rất đáng thương a.
“Cám ơn bác gái.” nàng cười tủm tỉm nói lời cảm tạ với lão phụ nhân, ngôn ngữ tràn ngập cảm kích, mấy ngày qua nàng chỉ thấy lão phụ nhân đến chăm sóc nàng, những người khác một cái bóng cũng không gặp .
Lão phụ nhân hiền lành cười cười, tiếp nhận rồi ý tốt của nàng, vội hỏi:“Vương phi ngài trước nghỉ ngơi, hôm nay vương phủ  có tiệc , lão nô phải đi hỗ trợ, trở về lại hầu hạ ngài.”
 có tiệc ? Có tiệc gì chứ? Nàng cực tò mò, trong đầu vừa nghĩ đến liền nhanh miệng hỏi: "trong phủ có việc gì vui sao?"
“ Tiểu vương tử của Lưu sườn phi đầy tháng, Vương gia cố ý tổ chức tiệc.” Lão nô nhân lanh mồm lanh miệng đáp, lại lập tức cảm thấy không ổn, nhưng đã nói ra rồi thì không thể thu lại được .
Cái gì? tổ chức đầy tháng cho thằng con của tiểu thiếp thế mà lại bắt nàng ở trong này ăn, uống không đủ no đây là cái đạo lý gì? Đúng là thằng cha không có lương tâm? Lăng  Nhược Nhược tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi cả lên, ánh mắt có thể giết chết vài người.
“Vương phi......” Lão phụ nhân không biết nói cái gì cho phải, đành phải yên lặng cầm lấy bát đi ra ngoài, chuyện chủ tử, nàng không nên xen vào , cũng không thể quan tâm.
Vương phi, ngài tự cầu nhiều phúc đi!
Lăng  Nhược Nhược trước kia cũng chưa bao giờ xảy ở trong tình huống này. Hơn nữa, nàng cũng chẳng phải là loại nữ nhân nhu nhược yếu đuối hiền lành gì. Trải qua chuyện bạn trai cùng bạn tốt phản bội, nàng dần trưởng thành, nên cũng không cho phép chuyện kia tái diễn.
Tự nhiên thấy chuyện bất công đang xảy ra với mình làm nàng không kiềm được tức giận.
“ Thấy ta hiền có phải muốn bắt nạt phải không?” Lăng  Nhược Nhược ánh mắt cũng sắc bén hẳn lên, nhưng vừa quay đầu nhìn tiểu bảo bối bên người thì ánh mắt lại trở nên dịu dàng thuần kiết.
“Cục cưng, mẹ mang ngươi đi đòi lại công bằng, được không?” Nàng ôm tiểu bảo bảo, hôn chụt lên khuôn mặt non nớt của hắn, vui vẻ nói, cũng không quan tâm tiểu bảo bảo có thể hiểu hay không.

Thứ Tư, 27 tháng 6, 2012

Ha ha xin thông báo cho các đồng chí yêu quý một tin mừng!
Ruốc đã trở lại, lợi hại gấp trăm lần!
Tình hình như vậy đó, các tình yêu cứ chờ truyện mới ra đi nhé. Đảm bảo nhanh thôi. Có thể ngày 2 chương, nhưng không bao giờ dưới 1 cả. Yên tâm hén.
Ah các tình yêu, comment một ít cho ruốc vui cái nha, tình hình là các bạn im lìm quá, mình cũng chẳng có hứng thú gì cả, giống kiểu:''ta nói mà chẳng ai nghe", nên Ruốc hổng hiểu thế nào mà mần cho hay. Các ấy comment càng tích cực thì truyện xuất bản càng nhanh thôi. Với tốc độ edit của tớ, 1 ngày xơi 5 chương cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ. Tùy vào các đồng chí nhé!
Tặng các tình yêu một bài hát của Beast nhé: nhưng bài này do bé Tiên cookie cover bằng tiếng anh hén. Mình cảm thấy nghe tiếng anh thì hiểu thôi chứ cũng ko có gì khác biệt lắm đâu. Happy smile ^_^

Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

CHA CỦA CỤC CƯNG THẬT THẦN BÍ


Chương 4: Cục cưng đáng yêu

Đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trẻ con, nhưng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đứa con do chính mình sinh ra, cho nên những giây phút đầu tiên, nàng kích động đến mức phát run.
“Đây là hài tử của ta sao?” Nàng cảm thấy thật không thể tưởng tượng được, đứa bé nhỏ như vậy lại do chính mình chịu đau mà sinh ra.
Lão phụ nhân mỉm cười gật gật đầu, cung kính nói:“Vương phi, cục cưng xác thực do chính người sinh, người xem, hắn trông thật đáng yêu đi.”
Lăng  Nhược Nhược cũng cười , cục cưng quả thật rất đáng yêu, mặt trắng trẻo, mắt to tròn, tay chân mũm mĩm, thật sự quá đáng yêu nha.
Nàng đối với tiểu bảo bối là yêu thích không buông tay, ngoài lý do vì chính mình sinh mà có chút tình cảm mà quan trọng hơn là tiểu bảo bối chính là niềm vui của nàng.
“Tiểu bảo bối, tiểu bảo bảo, rất đáng yêu, làm cho ta ôm một chút, hôn cái.” Nàng rất vui, nhẹ nhàng mà ôm thân hình nhỏ nhắn của bé, thật cẩn thận hôn một cái vào khuôn mặt non nớt của trẻ.
Lão phụ nhân thấy nàng như vậy cũng thấy rất vui, nước mắt sung sướng trực tuôn trào, nếu Vương phi có thể mãi mãi như vậy thì thật tốt. Thật cẩn thận lau một chút khóe mắt nước mắt, nàng tiếp tục mỉm cười nhìn hai mẹ con.
“Tiểu bảo bảo tên gọi là gì? Tên tục cũng không có nhỉ? Phụ thân đâu?” Tự nhiên, nàng nói ra mấy câu hỏi đó, giống như đạo lý thường tình thôi, dường như thật tự nhiên.
Lão phụ nhân nghe vậy lập tức sắc mặt đại biến, nàng không đoán được tiểu thư nhanh như vậy hỏi đến chuyện này, tuy rằng tiểu thư nói mình cái gì cũng không nhớ nhưng chuyện gì đến cũng phải đến thôi.
Lăng  Nhược Nhược không có được trả lời, tò mò quay đầu nhìn phía lão bà đang đứng bên giường nói: “Bác gái, làm sao vậy? Ta nói có gì sai sao?”.
“Không có, Vương phi, không hỏi sai, cục cưng chưa đặt tên tục, không bằng Vương phi tự đặt tên cho bé được không?” Lão phụ nhân sắc mặt chợt lóe một tia xấu hổ, rất nhanh liền khôi phục bình thường, cười tủm tỉm đối nàng nói.
Nào có đạo lý mẹ tự đặt tên cho con, đặc biệt cổ đại, nữ nhân căn bản là không có gì địa vị, đừng nói đặt tên cho con mình.
Lăng  Nhược Nhược tuy rằng là nghĩ như vậy, nhưng lại nói là:“Tốt, ta đặt tên cho tiểu bảo lại hay”
Nàng đau khổ suy nghĩ, sợ đặt cho cục cưng cái tên không hay nên mới nhìn tiểu bảo bảo buồn rầu.
“Di, có rồi, hay gọi là lăng chí tôn đi. Ha ha ha ha … đứa cháu họ của ta cũng tên chí tôn đó. Tiểu bảo bảo, ngươi cùng anh họ có chung một cái tên. Chính là mong ngươi thành nhân tài nha, về sau ngươi nhất định là người cực kỳ xuất sắc.” Lăng  Nhược Nhược linh quang chợt lóe, lập tức nghĩ tới tên của đứa cháu nhà mình, cảm thấy đặc biệt nên áp dụng, hơn nữa cũng thực khí phách.
“Cục cưng kêu chí tôn, thế nào? Lăng chí tôn, cùng họ với mẹ, nghe hay không? Thích hay không thích a?” Lăng  Nhược Nhược căn bản là mặc kệ người khác là nghĩ như thế nào, chỉ có mong muốn được nô đùa với đứa nhỏ trong lòng. Đương nhiên là thằng bé đang ngơ ngác vì chẳng hiểu gì hết.
Lão phụ nhân có chút đăm chiêu nhìn Lăng  Nhược Nhược , cho dù là nàng nghĩ không ra , tính tình lại thay đổi rất nhiều hình như đã không còn bóng dáng ngày trước, nhưng nàng bây giờ rất vui rất khoái nhạc, có lẽ đó cũng là chuyện tốt.
“Thưa vương phi, tiểu chủ tử rốt cục đã có tên, tên tiểu chủ tử vừa cát tường vừa lanh lợi, tương lai nhất định trở thành nhân tài ah.” Lão phụ nhân mỉm cười nói, vẻ mặt vui mừng.
Lăng  Nhược Nhược gật gật đầu, tất nhiên rồi, con của Nhược Nhược chứ không phải ai khác, Lăng  Nhược Nhược đường đường sinh viên đại học thế kỷ 21 sinh, có thể kém được sao?
“Tiểu bảo bối, ta rất yêu ngươi, nhanh mở to mắt, nhanh lớn lên, nhìn xem mẹ ngươi -  tuyệt đại mỹ nữ ah.” Nàng đùa với tiểu bảo bảo, mọi chú ý đều đổ dồn vào hắn .
Lão phụ nhân cười, lập tức xoay người  rời đi, nhưng một chút ý cười trên mặt đều không có.

CHA CỦA CỤC CƯNG THẬT THẦN BÍ


Chương 3: Sinh con

các bạn ơi, mình không thể nào vào được wordpress cũng như blogger nên không thể upload bài viết mới được. Các đồng chí thông cảm nhá. Bản thân tớ cũng không hiểu cái tin nhắn này có thể up lên được hay không. Mong các bạn thông cảm

Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012

thi thôi

các đồng chí thân yêu! Có lẽ phải sau kì thi đại học tớ mới gặp lại các bạn được. Em tớ nó không ổn môn lý cho lắm nên tớ quyết định đi học luyện thi đại học với nó. Hy vọng tình hình sẽ khả quan hơn. Hẹn gặp lại các đồng chí nhé! Chào quyết thắng.

CHA CỦA CỤC CƯNG THẬT THẦN BÍ


CHA CỦA CỤC CƯNG THẬT THẦN BÍ

Chương thứ 2: xuyên qua

Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012

CHA CỦA CỤC CƯNG THẬT THẦN BÍ

CHA CỦA CỤC CƯNG THẬT THẦN BÍ

Chương 1: Mở đầu

CHA CỦA CỤC CƯNG THẬT THẦN BÍ

CHA CỦA CỤC CƯNG THẬT THẦN BÍ

Văn án 

Người ta nhảy bungee, nàng cũng nhảy bungee , bởi vì quá kích thích , nhảy, nhảy... linh hồn nhỏ bé của nàng tự nhiên lại nhảy đến cổ đại. Trời ơi, thật là không có đạo lý mà, quả thật là không có đạo lý, linh hồn nhỏ bé của nàng thật là không may mắn, lại nhập vào thân thể của một nữ nhân đang sinh. Mà khổ một nỗi, muốn sinh lại không sinh được, làm hại nàng đau đến chết đi sống lại, gào khóc thảm thiết, thống khổ, muốn chết cũng không xong, bởi vì nữ nhân kia đã chết, nàng đành phải thay người ta làm nốt chuyện đau đớn vậy.

Cuối cùng, sau một ngày một đêm, nàng rốt cục sinh được một đứa con. Quá mệt, nàng hôn mê đến ngày thứ 3 tỉnh dậy mới biết được tin shock: ''mình chính là người vợ bị chồng ruồng bỏ. Là một vương phi lại bị đức ông chồng kính yêu - Ninh vương gia ruồng bỏ''.


Được rồi, bị chồng ruồng bỏ thì sao chứ? Ai nói bị chồng ruồng bỏ thì nhất định phải ai oán, than ngắn thở dài, lấy nước mắt rửa mặt, không ăn không uống, nửa đêm trốn đi khóc. Nàng, Lăng Nhược Nhược, chứ không phải là bà Nhược Nhược kia, nàng nhất định phải vì chính mình, không phải, là vì thân thể hiện tại của mình cùng đứa con mà đòi công bằng.

"Tiện nhân, hắn không phải là con của bổn vương, đừng lấy hắn để nói xấu bổn vương".-- Ninh vương Tát Hoàn lạnh lùng nói.


"Cái gì? Đứa nhỏ không phải của ngươi?"-- Lăng Nhược Nhược trợn tròn mắt.


"Không phải ngươi, thì là ai ?" -- nàng khí thế bức người hỏi.


"Ngươi trong lòng rõ ràng. Dâm phụ".-- tát hoàn phun hoàn những lời này xong liền quay đầu đi thẳng.
Trời ạ, không phải con hắn, thì là con của ai?

Không biết thân thể cũ là người như thế nào nữa????????????

Đứa nhỏ này, con của ai nhỉ? 

Truyện xuyên không

CHA CỤC CƯNG THẬT THẦN BÍ



Cha cục cưng thật thần bí


Tác giả: Phiêu Lượng Hải Yêu
Converter: muacauvong
Editor: Tiểu Vũ
Thể loại: Xuyên không, Sủng, HE
Độ dài: 142 chương
Note: Mình sẽ cố edit nhanh thôi. Tuy nhiên, trình độ công nghệ thông tin của mình rất hạn chế. Nên mong các bạn thông cảm nhé. Hơn nữa, đây là truyện đầu tiên mình edit nên có gì không hay thì các bạn nhớ comment cho mình biết nhé. Với lại việc chậm post chỉ là do công nghệ thôi chứ mình chỉnh sửa thì rất nhanh. I hope you like it. Chúc các bạn vui kho đọc truyện nha!