Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2012

CHA CỦA CỤC CƯNG THẬT THẦN BÍ



Chương 5:  Cha của đứa nhỏ là ai? (1)
“ Bác cho ta ăn cái này sao? ”  Nhược Nhược trợn mắt há hốc mồm nhìn này bát cái gọi là canh gà, trong bát ngoại trừ lèo tèo vài miếng phao câu gà thì toàn là nước.
“Vương phi, tiểu thư nhanh dùng đi, lão nô quả thật không có gì thứ tốt cho ngài ăn.” Lão phụ nhân thành thật nói, nàng quả thật đã bất lực , những gì có thể làm cũng chỉ được như vậy.
Lăng  Nhược Nhược cảm thấy cực kỳ tức giận, nàng là phụ nữ vừa sinh xong, lại mang danh hiệu vương phi, thế mà chỉ được hưởng đãi ngộ như vậy.
" Lão công của ta đâu? Ách, không đúng, tướng công của ta đâu? Ách, không đúng, phu quân của ta đâu.” Cái này cứ xem như là đúng đi, mặc kệ là ai, tóm lại hắn chính là người không thể không nhắc đến, cái con người làm cho nàng ăn canh gà loảng thếch này.
Lão phụ nhân khó xử , tuy rằng Vương phi nói chính mình không nhớ rõ , nhưng cũng không thể quên Vương gia sớm đã bỏ mặc nàng đi, cái này phải làm thế nào cho đúng đây.
“Này, này, Vương phi, này, lão nô không có cách nào.” Nàng động môi, nói ra những lời  cực kỳ gian nan, nàng tự nhiên biết ở cữ là cần bổ sung dinh dưỡng , nhưng nàng chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi.
Nhược Nhược lập tức cảm giác thấy trong đó ắt hẳn phải có ẩn tình gì, nhưng khi nhìn lão phụ nhân khó xử, chính nàng cũng không đành lòng, đành phải nói:“Quên đi, chờ ta dưỡng tốt lắm thân thể, sẽ tìm hắn tính sổ đi.”
Khẳng định, đó là một thằng chồng khốn nạn, đứng núi này trông núi nọ, đại sắc quỷ, có mới nới cũ, đáng giận, rất đáng giận . Nàng một bên tưởng, một bên kiên trì đem bát canh gà kia uống cho bằng sạch, nhưng nàng không dám ăn cái phao câu gà, rất ghê tởm, từ bé đến giờ, nàng còn chưa bao giờ ăn cái đó đi.
Lão phụ nhân thấy nàng ngoan ngoãn ăn nói đem canh uống xong đi, rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói một tiếng Vương phi  nghỉ ngơi cho tốt, rồi vội vàng chạy trối chết .
Xem ra cái bát canh gà rởm kia vẫn có tác dụng đó chứ, uống xong, nàng cảm thấy thân thể khỏe hơn một chút, ít ra, gà cũng có nhiều năng lượng.
Lăng  Nhược Nhược một lần nữa nằm trở lại trên giường, ôm bé con còn đang say giấc vào lòng, lại miên man suy nghĩ, không thể nào ngủ được, mọi chuyện bây giờ chuyển biến bất ngờ làm cho nàng khó mà thích nghi được. Đang là con gái, còn chưa cả lấy chồng, thoắt cái thành phụ nữ có thai, lại thêm món Vương phi thất sủng, ăn, mặc, ở đều không bằng người thường, đây là kiểu gì vậy, người ta xuyên không, nàng cũng xuyên, thế mà lại ra cái nỗi này.
Càng nghĩ, nàng càng dứt khoát, ở cữ xong, nhất định phải tìm thằng chống đốn mạt tính toán sổ sách, nhất định phải bắt hắn bồi thường tổn thất.
Quyết định xong, tức giận trong lòng cũng vơi bớt, ngáp một cái, nàng kéo chăn đắp lên người mình cùng đứa bé rồi mới yên tâm đi ngủ.
Tuy rằng không có thuốc bổ để ăn, nhưng nhờ lão phụ nhân dốc lòng chăm sóc, thân thể của nàng rất nhanh khôi phục lại, thật may thân thể chủ nhân trước có lẽ được chăm bãm kĩ lưỡng, nên nhiều sữa, đủ cho thằng bé bú no.
“Cục cưng thật ngoan, không khóc, không mè nheo, thật là một đứa trẻ ngoan.”  Nhược Nhược thực thích đứa trẻ này, chưa bao giờ mè nheo ( ăn vạ) , ăn no liền ngủ, ngủ no rồi ăn, mắt tròn vo nhìn người thích thú, hắn ngoan ngoãn làm cho nàng yêu thích không buông tay.
Tiểu bảo bảo trừ bỏ vung tay nhỏ bé ra ngoài, căn bản không thể đáp lại nàng , nhưng là bộ dáng đáng yêu này lại đem đến cho nàng nhiều nụ cười.
“Vương phi, nhanh ăn cơm đi.” Hôm nay lão phụ nhân đưa cơm đưa thật sự sớm, có thêm vài cái chân gà chân vịt.
Nhược Nhược vừa thấy có đồ ăn ngon,  vui vẻ (vui mừng) nở nụ cười, vội vàng 2 tay 2 cái, gặm lấy gặm để, miệng còn nói không rõ:“Ăn ngon, ăn ngon, đã lâu không có nếm qua món ngon như vậy.”
Bộ dángtrẻ con của nàng làm cho lão phụ nhân nở nụ cười. Nhưng Nhược Nhược lại không nhìn thấy nàng lén lút ở thở dài. Bộ dáng của tiểu thư bây giờ làm sao xứng với địa vị 1 vương phi, nàng thật sự rất đáng thương a.
“Cám ơn bác gái.” nàng cười tủm tỉm nói lời cảm tạ với lão phụ nhân, ngôn ngữ tràn ngập cảm kích, mấy ngày qua nàng chỉ thấy lão phụ nhân đến chăm sóc nàng, những người khác một cái bóng cũng không gặp .
Lão phụ nhân hiền lành cười cười, tiếp nhận rồi ý tốt của nàng, vội hỏi:“Vương phi ngài trước nghỉ ngơi, hôm nay vương phủ  có tiệc , lão nô phải đi hỗ trợ, trở về lại hầu hạ ngài.”
 có tiệc ? Có tiệc gì chứ? Nàng cực tò mò, trong đầu vừa nghĩ đến liền nhanh miệng hỏi: "trong phủ có việc gì vui sao?"
“ Tiểu vương tử của Lưu sườn phi đầy tháng, Vương gia cố ý tổ chức tiệc.” Lão nô nhân lanh mồm lanh miệng đáp, lại lập tức cảm thấy không ổn, nhưng đã nói ra rồi thì không thể thu lại được .
Cái gì? tổ chức đầy tháng cho thằng con của tiểu thiếp thế mà lại bắt nàng ở trong này ăn, uống không đủ no đây là cái đạo lý gì? Đúng là thằng cha không có lương tâm? Lăng  Nhược Nhược tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi cả lên, ánh mắt có thể giết chết vài người.
“Vương phi......” Lão phụ nhân không biết nói cái gì cho phải, đành phải yên lặng cầm lấy bát đi ra ngoài, chuyện chủ tử, nàng không nên xen vào , cũng không thể quan tâm.
Vương phi, ngài tự cầu nhiều phúc đi!
Lăng  Nhược Nhược trước kia cũng chưa bao giờ xảy ở trong tình huống này. Hơn nữa, nàng cũng chẳng phải là loại nữ nhân nhu nhược yếu đuối hiền lành gì. Trải qua chuyện bạn trai cùng bạn tốt phản bội, nàng dần trưởng thành, nên cũng không cho phép chuyện kia tái diễn.
Tự nhiên thấy chuyện bất công đang xảy ra với mình làm nàng không kiềm được tức giận.
“ Thấy ta hiền có phải muốn bắt nạt phải không?” Lăng  Nhược Nhược ánh mắt cũng sắc bén hẳn lên, nhưng vừa quay đầu nhìn tiểu bảo bối bên người thì ánh mắt lại trở nên dịu dàng thuần kiết.
“Cục cưng, mẹ mang ngươi đi đòi lại công bằng, được không?” Nàng ôm tiểu bảo bảo, hôn chụt lên khuôn mặt non nớt của hắn, vui vẻ nói, cũng không quan tâm tiểu bảo bảo có thể hiểu hay không.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét