Thứ Năm, 13 tháng 2, 2014

truyện Hái sao của lâm địch nhi.

Đây là truyện Hái Sao của tác giả Lâm Địch Nhi. Mình rất thích câu truyện này nhưng bạn type truyện trên diễn đàn Lê Quý Đôn đang type đến chương 20 thì phải, không thoả mãn được cơn nghiện anh Trác của mình nên mình đành edit tiếp. Nếu có bạn nào có đủ coin để down ebook truyện trên Stent thì cứ vào đó down nhé. Mình chỉ edit cho các bạn không có đủ coin để down như mình thôi. Mong các bạn ủng hộ nhiều và thông cảm cho văn phong gà của mình nhé. Cảm ơn nhiều :)

CHƯƠNG 22 ( tạm cho là vậy)

Trác thiệu hoa không có gọi điện thoại cho cậu lính cần vụ tới đón mà anh tự đón xe về. Cả gia đình vây quanh cửa xe taxi chỉ hy vọng cậu bé Phàm phàm không bị lạnh. ánh mắt lưu luyến không rời, cứ dặn đi dặn lại gia hàng là ngày mai nhớ đem bé qua đây sớm một chút. hai người đều ngồi ở ghế sau, xe chuyển đông, gia hàng chợt quay đầu sang lâm thiệu hoa nói chuyện: " tối nay, thế nào mẹ, chị anh rể cả tử nhiên nữa đề không ngủ được cho xem. ôi, không biết em đã gây ra hoạ gì thế này nữa"
nói thử xem thế nào là hoạ ? thủ trưởng nói
thôi anh đừng nói nữa, giữ thể diện cho em chút - ở trước mặt thủ trưởng cô không thể nào che giấu nổi những suy nghĩ trong lồng mình
nhìn con đang ngủ hiên bình trong lòng, hơi thở nhè nhẹ gia hàng bất bình nói: " tên đầu sỏ vô lại này, gây nên chuyện động trời như vậy mà mọi người chẳng ai mắng hắn một câu, lại còn chiều chuộng thương yêu nữa"
trác thủ trưởng cười - em đố kị với con à
thế anh thì không đố kị chắc, chỉ mình em sao? heo nói
người anh đố kị không phải là bé cưng đâu - thủ trưởng cười ra tiếng
vậy là ai? hàng hàng hỏi, người nào có ba đầu sáu tay để cho thủ trưởng đố kị vậy
thế em định thuê nhà trọ dến khi nào - thủ trưởng đột nhiên chuyển đề tài
không biết, ninh mông là chủ nhà, em muốn ở bao nhiêu lâu cũng đc chỉ cần trả tiền thôi
vậy thế này đi, đến tết âm lịch, em đem trả phòng lại đi, thanh toán hết cả tiền nữa, giờ không phải chạy qua lại hai bên nữa rồi. dù sao cả hai gia đình đều đã biết cả, cần gì phải dấu nữa. giờ mà ở riêng, cha mẹ, anh chị mới thấy lạ đấy. về sau, em mới ninh mông và các bạn đồng học đến đại viện chơi đi. chỉ cần bói qua với dì Lữ một câu để dì ấy chuẩn bị đón tiếp là được mà.
ánh sáng đủ các sắc màu ở bên người chiếu vào trong xe, nhìn theo cửa sổ ra bên ngoài, gia hàng bỗng chốc cảm thấy ảm đạm. tại cái nhà trọ kia, vừa nói đến cũng đã cảm thấy không thoải mái lắm. bạn ở cùng phòng thì khó tính, chu sư huynh và diêu viễn là một đôi, lại sợ chị đến kiểm tra nên phải đề phòng, giờ lại thêm anh bạn phàm phàm bám như đỉa thế này. nghĩ ra ở riêng cũng đến là sợ hãi. nhưng dù sao đó cũng là khoảng trời riêng, là tự do lâu rồi mới có được. làm sao mới được đây.
trong đại viện, dì lữ chỉ để lại một ngọn đèn trong phòng gia hàng - phòng đó đã trở thành phòng mà ba người thường hay sử dụng. chờ gia hàng cởi áo khoác rồi đưa phàm phàm cho heo ôm sau đó mới đến chính anh cởi đã trở thành một hành động tự nhiên như bao hành động khác. tới giờ cảm thấy đói, mới nhớ ra hai người đều quên ăn cơm, bận bịu tới tận giờ. hàng hàng, em đưa phàm phàm lên giường ngủ đi, anh đi xem trong bếp còn gì để ăn không. giờ gia hàng mới nhận thấy, cái gọi là cho đi ngủ không chỉ là đưa bé vào giường của bé mà còn phải làm rất nhiều việc lặt vặt khác. 
trong phòng ngủ, máy sưởi đã được bật lên, thật là thoải mái. cô cảm thấy, hình như dì đường đã quá khoa trương về chiếc giường mang hình thức la mã cổ kia. thiệu hoa bê tới một chậu nước ấm, để phàm phàm nằm trên giường, cởi giầy, tất, áo khoác ngoài cả mũ nữa chỉ để lại bộ quần áo mỏng mặc bên ngoài.  anh ôm lấy bé để gia hàng rửa mặt và lau người cho bé.
con mỗi ngày đều vận động nhiều, ra nhiều mồ hôi, nếu không lau cho bé, thay quần áo thì ban đêm con sẽ ngủ không ngon - trác thiệu hoa nói.
phàm phàm trông thật thoải mái sau khi lau người xong, chờ thay quần áo nữa là có thể ôm gối ngủ ngon lành rồi. trong giấc mơ mà bé cũng cười đến sung sướng nữa.
gia hàng nhìn chằm chằm vào bộ dạng ngủ ngọt ngào của con, làm cái mặt xấu - tên vô lại, con chẳng phải mất công làm gì mà còn được hưởng thụ sung sướng. cô cũng không phải là mẹ ruột của phàm phàm vậy dựa vào cái gì mà anh tin tưởng rằng cô sẽ ở bên cạnh cha con anh đây.
thiệu hoa đã tắm xong, tóc vẫn còn ướt, đang thay quần áo trong phòng thay đồ. gia hàng quay đầu lại, chợt nhìn thấy bóng lưng tráng kiện của anh trong phòng thay đồ còn chưa dóng cửa. ở góc độ đó, cô có thể nhìn thấy, một thây hình thật đẹp mắt, không tính là quá cơ bắp như mấy anh lực sỹ nhưng cái nào cũng ra cái đấy, nhìn thật tuyệt chứ nhỉ. cô lặng lẽ nuột ngụm nước miếng thèm thuồng. nói ra, thủ trưởng cũng có tiềm năng để kiêu ngạo đấy. 
trác thiệu hoa lặng lẽ mặc xong quần áo, hai người cùng xuống phòng bếp. dì lữ là người truyền thống, dù hai người không có nhà thì dì ấy cũng vẫn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cúng ông táo. trác thiệu hoa chọn mấy món đơn giản, rồi hâm nóng để ăn ngay trong nhà bếp 
ăn xong, gia hàn liền đi tắm, lúc ra, đã thấy thủ trưởng ngồi trước máy tình rồi, trong đầu liền hiện ra một ảo giác. 
sao anh giờ này còn chưa ngủ - gia hàng giả bộ tự nhiên - lên mạng xem tin tức ah?
anh không nhanh không chậm, liếc mặt một cái liền nói - hàng hàng, mau sấy tóc cho khô đi
trong thư phòng không phải có máy tính sao - nghe lời anh, cô lấy máy sấy ra
thư phòng không ấm bằng phòng này - anh trả lời kiểu đương nhiên nó là thế đấy
tóc cũng đã được sấy khô, giường đã được trải phẳng phiu, cô đi qua đi lại trong phòng rất nhiều lần, ngáp không biết bao nhiêu các thế mà thủ trưởng vẫn ở phòng dành cho khách của cô đây mà nghiên cứu tình hinh trong ngoài nước
chiến tranh thế giới thứ ba sắp bùng nổ hay sao - cô không nhịn được hỏi
khả năng xảy ra là cực kỳ thấp - anh nhẹ nhành trả lời
vậy sao anh không đi nghỉ ngơi đi - thôi, em cứ ngủ trước anh ngủ sau cũng được - anh tốt bụng đề nghị
gia hàng lại trầm mặc
một mình em không ngủ được sao - lần này, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt sáng quắc
anh ở đây, em thấy không ngủ được - trác thiệu hoa sờ cái mũi
trông mặt anh đần thối ra kìa - cô vốn tưởng là cười nhạo được anh, hai tay lanh lẹ bẹo má. làm rồi thì mới thấy động tác này thật nguy hiểm.
đây là đang khích lệ anh sao. khoảng cách quá gần làm cho anh khóc thể đếm được từng chiếc lông mi trên mắt cô, có thể thấy gò má của cô đang dần chuyên sang một màu hồng đẹp mắt. tận lực điều chình hô hấp của mình, kìm nén ngọn lửa trong lòng mình. trong mắt dần dần hiện lên hai đốm lửa 
đây là đang khích lệ anh sao? nhìn khuôn mặt gần trong gang tất của gia hàng, anh cảm thấy tim mình đập mạnh, dùng đôi nóng bỏng nồng cháy thể hiện những suy nghĩ khắc khoải, đang dày đặc trong tim
gia hàng không còn cảm thấy gì nữa, người nhẹ lâng lâng như đang bay bổng, tim đập mạn, người đang lạnh lẽo dần thấy nóng bức, cảm nhận được cả những mạch máu nhỏ li ti đang đạp trong cơ thể mình. giống như người đã trải qua bóng tối cô độc quá lâu, khi nhìn thấy một ngọ đuốc sáng rực nóng cháy, toả mùi thơm của sự ấm áp thì liền kích động, không kiềm chế được. cô cũng giống như anh, dùng hết khí lực của mình để ôm đối phương. anh bế cô từ dưới đất lên giường, dồn cả trọng lượng cơ thể của mình lên cô thì lý trí của cô chợt trở lại.
dừng lại - cô thở hồng hộc
ngón tay thon dài của anh lướt qua xương quai xanh của cô, hơi dừng lại, nhẹ nhàng ngậm dáy tai của cô, âm thanh đều đều mang theo nhiệt độ - vì sao muốn ngừng
chưa làm quen, hẹn hò, cưới hỏi đang hoàng, đã đòi nhảy lên lớp động phòng rồi sao?
anh nhắm chặt mắt, hít sâu, cánh tay hơi hơi thả lỏng, cười - đành bước từng bước vậy - cho dù toàn thân đã căng cứng đau đến không thở nổi, ham muốn sắp trào đến nơi nhưng anh vẫn cố gắng nhịn xuống. Hôm nay là ngày đã xảy ra những việc mang tính quyết định trong cuộc đời, anh không vội, anh tin nước chảy đá mòn, rồi một ngày cô cũng sẽ yêu anh. Anh đã làm cho cô biết thế nào là mẹ, và anh cũng sẽ hướng dẫn cho cô làm thế nào để trở thành một người vợ hiền. tuy cô còn ít tuổi nhưng với bản chất thông minh, cô sẽ làm được thôi. chờ tim đập chậm lại một chút, anh lôi cô dạy, thay áo khoác ngoài cho cô rồi sau đó mới mở cửa
gia hàng, hãy ghi nhớ khoảnh khắc này vì ngay bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu - anh chậm rãi nói, ánh mắt mông lung nhìn
trong sân còn có tuyết động, có mai và thuỷ tiên đang thi nhau toả mùi hương, trên bầu trời không có trăng, chỉ có mấy ngôi sao đang sáng lấp lánh cũng những ngọn đèn trên các toà cao ốc ở phía xa xa tô điểm cho một vùng trời sâu thẳm. cành cây đung đưa trong gió, tạo nên những tiếng vang nho nhỏ làm bớt đi sự vắng lặng xung quanh. một đêm dài.
thủ trưởng, làm sao cố thể vậy, có phải anh bị ấm đầu hay ko mà nói ra những lời như thế - cô khác hoàn toàn so với những người phụ nữ khác. cô thích tự do, thích bay nhảy thích những gì tự nhiên. cô cũng không phải là người con gái lãng mạn gì cho cam, không hay đọc những truyện ngôn tình mà thời điểm này đang hot, và cô cũng chẳng tin những câu chuyện hoàng tử - lọ lem trên đời.


Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

CÂU TRẢ LỜI CỦA CÁC CHỊ EM LÀ GÌ?


Phụ nữ cần những gì? Đó là câu hỏi mà tất cả đàn ông trên đời này đều hỏi và đã hỏi ít nhất một lần trong đời. Đối với mỗi người phụ nữ, câu trả lời lại khác nhau. Vậy, có thể có những điểm chung giữa những người mang trong mình loại hoocmon estrogen cao hơn testosterone này không. Tôi xin mạn phép nói rằng có. Đã là phụ nữ, ai chả thích yêu, chiều, thích sung sướng, thích gấm vóc lụa là, thích xinh đẹp. Chỉ có những người có mong muốn nhiều hơn chứ chẳng ai lại có mong muốn ít hơn những điều trên đây cả. Thời đại ngày nay, tất cả chúng ta đều sống trong một môi trường cạnh tranh và cạnh tranh hơn nữa. Cuộc sống đã mang lại rất nhiều áp lực cho chúng ta, và những người phụ nữ cũng không thể nằm ngoài cái quy luật xã hội đó. Ngày nay, phụ nữ cần nhiều hơn thế, không chỉ xinh đẹp, gấp vóc lụa là, ... mà rất nhiều người phụ nữ, trong đó có cả tôi đây, đều mong muốn có một sức khỏe dồi dào, cuộc sống gia đình hạnh phúc, chồng chung thủy, kiếm được khá tiền, ít nhất là phải đủ để cho gia đình ăn tiêu, mua sắm, con cái học hành giỏi giang, bằng bạn bằng bè, sự nghiệp thì thăng tiến, và ít ra không có sự tranh cãi gay gắt giữa mẹ chồng - nàng dâu, gia đình hai bên nội - ngoại, và còn nhiều nữa những ước muốn khác nhau, của những người phụ nữ có hoàn cảnh khác nhau mà tôi không thể kể hết ở đây. Phải chăng chúng ta đang mong muốn quá nhiều? Câu này tôi xin phép không trả lời bởi, ai trong số chúng ta, đã là phụ nữ thì đều hiểu, và đều tự có câu trả lời riêng của mình. Nhưng thực sự, cái tôi muốn nói ở đây, là những gì xoay quanh cuộc sống của chị em phụ nữ chúng ta, chứ không phải là những ước muốn.
Các chị em hãy thử suy nghĩ xem, tôi nói có đúng không. Cuộc sống của chúng ta là một vòng tròn, bao quanh bởi nhiều yếu tố khác nhau trong đó có gia đình - chồng con, bạn bè - các mối quan hệ trong công việc, công việc, và tiền. Sở dĩ tôi chỉ nhắc đến những yếu tố trên là bởi đó là 4 yếu tố quan trọng nhất, tác động lên mọi mặt đời sống của chúng ta. Công việc chúng ta có thể lựa chọn bỏ cái này, chọn cái khác, tiền không kiếm được chỗ này, ta đành đào khoét chỗ khác, bạn và đối tác thì không có người này ta cũng có người khác. Nhưng chồng thì sao, gia đình nhà chồng thì sao? Bạn không thể bỏ người chồng này và cưới một người khác khi bạn thích được, càng đừng nói đến những đứa trẻ có sau này.
Xin lỗi các quý ông đích thực khi vô tình nghe đâu đó được câu này nhưng tôi xin phải nói rằng đó là ví dụ phù hợp nhất với những gì tôi định viết dưới đây. Theo ý kiến chủ quan của tôi, những ông chồng mà chúng ta đã cưới, đang dự định cưới (trong tương lai gần) và sẽ cưới là những món hàng mà chúng ta vừa phải lựa chọn kỹ, vừa phải xem xét đến vấn đề thích hay không thích của bản thân và bản thân món hàng đó, đã mua rồi thì rất khó có khả năng trả lại. Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Cụ truyền bà, bà truyền mẹ, mẹ truyền cho con, cũng chỉ có một câu trả lời là chọn, chọn kỹ và chọn kỹ hơn nữa. Mọi người thường nói phụ nữ sợ nhất không phải là đau đẻ mà sợ nhất là lấy nhầm chồng. Mẹ tôi thường nói, lấy người yêu mình hơn lấy người mình yêu. Nhưng tôi đã tắt hẳn cái suy nghĩ viển vông đó sau khi chứng kiến cuộc hôn nhân đầy mệt mỏi và đau khổ của chị họ tôi. Như lời những cụ già thường hay nói, cái gương to bằng cái liếp, nhìn đấy mà làm. Vậy các chị, các em còn nghĩ cưới người yêu mình không. Câu trả lời của mỗi người là khác nhau. Nhưng riêng tôi thì say goodbye cái loại ý tưởng này ngay. Ngày trước, anh ta chả yêu lên yêu xuống, yêu đến chết đi sống lại sao, nhưng tình yêu của anh ta, chẳng cả bền bằng cái nhà tạm dựng lên để ở. Sau 6 năm kết hôn, đứa con còn chưa đầy 4 tuổi, mà anh ta đã quay về hoạnh họe vợ, lấy hết tiền tiết kiệm của gia đình đi mở cây xăng với mấy thằng anh em, bao gái và cho họ hàng bên nội. người năm người mười triệu. Tình yêu cũng chỉ đến thế thôi. Chị họ tôi đã lấy tiền lương giáo viên tiểu học ở trường làng hàng tháng của mình để nuôi hai đứa con nheo nhóc, một đứa 4 tuổi, một đứa chưa đầy năm, ông chồng không chịu làm gì, và bà mẹ chồng hay mắng chửi. Chị ấy ngoài chiến đấu nuôi năm miệng ăn trong gia đình, còn mất công lo trả lãi cho mấy vụ ăn chơi sa đọa của ông chồng, cơ bạc, rượu chè, gái gú, thôi thì đủ cả., lại còn phải chiến đấu chống ghẻ thường xuyên, căn bệnh tưởng chừng như là tuyệt chủng ở cái xã hội sặc mùi nước hoa này. Đó là tác phẩm độc đáo, là quà tặng từ bà mẹ chồng chanh chua, đanh đá. Thật là đáng sợ. Người chưa từng bị ghẻ thì không biết cái sợ của nó. Nó như căn bệnh cố hữu, kinh niên, chúng ta phải chấp nhận chịu đựng chúng đánh trả chúng chứ không thể bôi thuốc tiên, bôi một lần là sạch bệnh được. Ghẻ không nguy hiểm tính mạng nhưng ngứa mà không gãi thì chịu được không? Gãi xoành xoạch trước mặt bao người có ngại không, tay chân lở loét có xấu hổ không? Ấy mà cả ba mẹ con nhà chị tôi phải chịu đó. Ngoài giờ đi dậy, chị ấy phải về trồng lúa, nuôi lợn, nuôi gà, chăm con, bôi thuốc cho cả ba mẹ con, đun nước sôi để giặt quần áo, phơi chăn màn ra nắng diệt ghẻ ... Tôi cũng đã từng bị lây ghẻ khi ba mẹ con chị ở nhờ nhà tôi để chữa bệnh về da liễu cho ba mẹ con và hơn ai hết tôi hiểu nỗi vất vả khi phải chịu đựng như vậy. Đến giờ, cuộc sống của chị vẫn gắng gượng như vậy, một người phụ nữ gần 40 mà gần tong teo, da mặt đen, thô sạm, già ngang với mẹ của tôi. Vậy thử hỏi xem liệu có sướng không khi lấy người yêu mình? Câu trả lời này dành cho tất cả mọi người.
Cách phòng tôi trọ, có một chị tên Hiền, hơn tôi một tuổi. Cao ráo, xinh xắn, cũng gọi là chịu khó nếu như không kể đến vụ làm gì cũng ẩu thì coi như người phụ nữ đó cũng chấp nhận được vì đanh đá ngầm nên mọi người cũng không nhận ra. Nhưng anh người yêu thì sao. Tôi thì cảm thấy không thể chấp nhận được người đàn ông đó. Mới chỉ sống thử với nhau, mà thật là tật xấu bộc lộ hết cả. Học trung cấp ra, làm quản lý ở quá karaoke, lương cũng gọi là tạm ổn ở cái đất Hà Nội này. Nhưng không ưng ý với cái nghề quản lý quán karaoke đó, anh ta xin nghỉ việc, đi bán bảo hiểm. Lừa em trai mình mua được hợp đồng bảo hiểm đầu tiên, anh ta trở thành nhân viên chính thức của công ty bảo hiểm nào đó, tôi cũng không nhớ nổi tên. Lại qua một thời gian nữa, không thuyết phục được ai mua bảo hiểm ngoài chị phòng bên cạnh phòng tôi, anh ta giải nghệ và quyết định ở nhà chơi. Chơi game, cờ bạc, sát phạt nhau, rượu chè bê tha, cứ có vụ hội họp ở đâu, anh ta liền lê đến, ngồi cho vui. Công việc thì không kiếm, mà thú vui thì lại có quá nhiều. Coi cờ bạc là công cụ kiếm sống. Rồi đến thời kì, anh ta nợ nhiều quá, vài triệu, mọi người bắt đầu không cho vay, anh ta quay ra bán bánh mỳ kiếm sống. Thuê cây bán bánh mỳ của bà chủ quán nước gần quán karaoke ngày trước, anh ta bán từ chiều đến tối 8 -9 h. Mặc dù tiền kiếm được không nhiều. Nhưng thói vui của anh ta cũng không ít, đội nón mà ra đi hết cả là chuyện đương nhiên. Đã hơn 2 năm nay, anh ta thất nghiệp ở nhà, để người yêu nuôi, và sống như những gì anh ta thích. Chuyện này tất nhiên chả có gì, nếu chúng ta là vợ chồng, nuôi nhau. Nhưng nếu là tôi, tôi sẽ tạm biệt ngay khi có thể vì không thể chấp nhận được tính gia trưởng của anh ta. Việc nhà là của phụ nữ- quan điểm của anh ta là vậy đó. Ngồi chơi game cả ngày, nhưng anh ta cũng chả buồn giặt quần áo của mình chứ đừng nói đến là 2 người, không cả nấu cơm, cứ nhịn đói hoặc có mỳ thì ăn. bát cứ chất đống trong phòng không buồn rửa chờ người yêu về. Nói chung, cuộc sống của anh ta mong muốn là cơm bưng nước rót đến tận miệng, muốn làm ở tòa nhà cao to, có điều hòa mát rượi, về sau lại mong có lương hưu. Nói chung cũng chẳng là gì so với cái tính thích khoe của anh ta. Nhà không có tiền, đi làm bao năm mới tiết kiệm được gần 20 triệu, nhưng anh ta đã lựa chọn phương án vay thêm 17 triệu nữa, để mua con xe novou màu trắng mới ra. Đã không đi làm, thất nghiệp, lại mua xe ga, tiền lương tiết kiệm được trước kia cũng lôi ra sắm sửa hết quần áo, giày dép, túi xách .... Nói chung, số 0 vẫn là số 0, dù có quay ngang, xoay dọc thì cũng chỉ là số 0 tròn trĩnh. Nuôi 2 người, rồi còn nuôi cả 2 xe ga, lương nào cho đủ. Câu chuyện lúc này lại xoay quanh chủ đề tiền. Vậy, thử hỏi các chị các em có lấy người như vậy làm chồng không? Câu này cũng xin để chị em tự trả lời vậy
Câu chuyện thứ 3 cũng không xa lạ gì với mọi người, đó là cuốn truyện " Kiếm chồng đại gia" của tác giả Lam Tiểu Tịch. Đừng nghĩ đây là một câu chuyện trên mạng của một đất nước Trung Quốc xa xôi, trên tất cả, các chị em hãy nhìn vào câu chuyện của cô nàng tiểu Tình, vô tình vớ được một cậu ấm chính hiệu. Điều tôi muốn nói không phải là nhân vật chính của câu truyện mà tôi muốn nói đến vấn đề cố gắng quăng được thòng lọng vào cổ đại gia - con đại gia nhưng rồi lại phát hiện ra đại gia này là rởm. Ẩn dưới cái mác đại gia là một cậu ấm chính hiệu, một thằng trẻ con chỉ biết núp dưới cái bóng bố, mẹ. Và cách đơn giản nhất để quấn cho kì được chính là tờ giấy đăng kí kết hôn được pháp luật bảo vệ. Ngày nay, có rất nhiều phụ nữ quyết định dùng hôn nhân của mình để đánh đổi với tiền và quyền lực. Chẳng ai có quyền phán xét đó là đúng hay là sai - bởi đúng hay sai là một câu trả lời có thể thay đổi theo thời gian. Kỷ nguyên trước có thể trả lời là sai, nhưng trong tương lai, có khi chúng ta lại khuyến khích con của chúng ta làm điều đó. Cái gì mà chẳng phải trả giá, nhưng bạn trả nó với cái giá nào. Muốn tiền, muốn quyền mà chúng ta không có khả năng tạo ra nó, thì dùng hôn nhân để đánh đổi chứ sao. Ai cũng có quyền mưu cầu tự do và hạnh phúc - việc đó còn được viết trong bản tuyên ngôn độc lập của nhiều nước trong đó có Việt Nam. Nhưng cái giá phải trả cũng là rất lớn. sung sướng theo kiểu này thì đau đớn theo kiểu khác. Nhân vật chính trong phim "tình yêu còn lại" đã từng nói một câu rất hay: "em phải chịu bà ta nặng nhẹ là bởi bà ta gián tiếp nuôi em". Hay không cho một tình yêu với cậu ấm, một thằng trẻ con, chỉ biết lấy tiền của bà mẹ giàu có để chơi bời đập phá, đến bao người yêu cũng phải dùng tiền của mẹ. Lựa chọn câu hỏi đúng hay sai cho vấn đề này còn càng khó hơn và mỗi người hãy có một quyết định riêng cho mình
Đàn ông ham của ngon vật lạ, chán cơm thì thèm phở. Mẹ tôi thường nói câu: "cóc chết 3 năm còn quay đầu về tổ". Tất cả những câu nói này đều nói về việc ngoại tình của các đức lang quân. Bắt được chồng yêu của mình trên giường với người đàn bà khác, chúng ta phải thế nào? Ly dị, ly thân, thu dọn hành lý về nhà mẹ đẻ, đay nghiến, xử mặt kẻ thứ 3 ... hay làm thế nào cho phải. Bắt được lần đầu làm thế nào, bắt được lần 2 làm thế nào, bắt được lần thứ n làm thế nào. Mỗi người phụ nữ, thật kỳ lạ, đều có cách giải quyết riêng cho vấn đề của mình. Lúc trước, tôi từng nghĩ, chỉ cần thấy thằng chồng của mình lên giường với người khác chỉ một lần mà thôi, tôi sẽ ly dị ngay lập tức, sau đó, lại nghĩ lại, sao mình lại ngu thế, mình ly dị để cho chúng nó về sống với nhau à, mình quyết không ly dị cho chúng biết tay. Thế nhưng, sau này, tôi lại nghĩ khác. Tùy từng trường hợp mà cố đấm ăn xôi thôi, nào có cái gì bền vững, tình yêu cũng vậy thôi. Càng về sau tôi lại càng cảm thấy, một câu nói trong truyện có vẻ cũng khá đúng: đàn ông 10 thằng thì 9.8 thằng có bệnh đó, 2% còn lại là giành cho những người có giới tính thứ 3, gay, và số cực kỳ ít ỏi là đàn ông chính cống. Tìm được người  đàn ông này khó hơn mò kim đáy bể, và chúng ta, cũng chỉ có thể trông chờ vào duyên phận mà thôi. Giờ chúng ta ly hôn với người chồng này, thì chúng ta có đảm bảo được rằng người chồng sau của chúng ta không ngoại tình hay không? Chỉ riêng câu nói này thôi, cũng đã đủ gây shock cho một tâm hồn non nớt rồi. Lựa chọn thế nào là tùy vào chị em. Nếu cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, quá mệt mỏi, thì mới lựa chọn đến biện pháp cuối cùng. Bởi lúc đó, sau khi ly hôn, chúng ta chỉ còn cảm giác căm thù, oán hận đối với bạn đời của mình.
Bốn câu truyện trên đây là 4 câu truyện của 4 người phụ nữ khác nhau. Về hoàn cảnh sống không ai giống ai cả, và tính cách lại càng không. Đó chỉ là những liệt kê nổi bật nhất mà tôi đã biết được trong cuộc sống của mình. Còn rất nhiều, rất nhiều những câu chuyện khác, những tình huống khác, đã và đang diễn ra mà chúng ta cũng không biết được. Xin đừng phán xét tôi là đúng hay sai, hãy đọc và cảm nhận nó như những gì mà bạn nhận thấy, rồi bạn sẽ có được câu trả lời cho chính mình. Còn đối với tôi, những câu chuyện như thế này như viết lại một phần của bộ não mang tên hồi ức, và cũng chính là những luận cứ vững chắc giúp tôi không xiêu vẹo bởi bất kì anh chàng nào. Tôi biết, mình như thế có vẻ tiêu cực. Nhưng tôi hiểu bản thân mình, nếu tôi lấy chồng, tôi sẽ không còn là tôi, trong sáng và biết thông cảm, thấu hiểu như bây giờ nữa, có lẽ bản tính ích kỷ và điêu ngoa của tôi sẽ chỗi dậy, và tôi lo sợ điều đó, và trên hết là tôi không muốn chịu nhiều đau khổ - như vậy cũng đủ ích kỷ rồi.
Cảm ơn tất cả các chị em đã đọc bài viết này của tôi. Hãy đọc và hiểu những cảm nhận của tôi nhưng đừng bao giờ phán xét tôi vì sự lựa chọn của chính tôi. Bởi chỉ có tôi mới có quyền đó và lịch sử mới có quyền chứng minh.
Ruốc
Mọi chi tiết về bài viết, xin mọi người hãy liên lạc qua email cho tôi: waterlittlegirl@gmail.com. Tôi sẽ hồi đáp nếu có thể

Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

THÔNG BÁO QUAN TRỌNG!!!!!!!!!!!

Ruốc sau đậy xin cáo lỗi với các đồng chí và các bạn đã theo dõi blog của Ruốc trong thời gian qua. Xin chân thành cảm ơn sự quan tâm đón đọc bộ truyện: '' Cha cục cưng thật thần bí" vì một số lý do, Ruốc ko thể sắp xếp thời gian để tiếp tục edit truyện này nữa. Mong các bạn và các đồng chí thông cảm và hiểu cho Ruốc. Dưới đây Ruốc xin gửi kèm link đọc truyện cha cục cưng thật thần bí. Bên nhà bạn Dạ Vũ, Ruốc thấy bạn đã edit được rất nhiều rồi các bạn có thể qua đó theo dõi tiếp truyện trên. 
Nếu bạn nào muốn biết kết cục của truyện này trước thì ruốc xin cung cấp bản convert dưới đây. bản convert này ruốc đã chỉnh sửa nên có khác bản convert trên tàng thư viện. Tuy nhiên bạn nào muốn mang đi trưng bày ở một trang nào đó, xin thông báo cho Ruốc cùng chị Mưa biết trước nhé.
P/S: Nếu Ruốc vô tình thấy truyện này được trưng bày bất hợp phát là Ruốc sẽ set pass đó. Mọi người thông cảm ha.
Cảm ơn mọi người!

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012


Chương 8: Hưu thư

Nữ nhân kia vừa kêu một tiếng, tát hoàn lập tức dao động , hắn thập phần chán ghét nữ tử trước mắt, mặc dù có một khắc hắn cảm thấy nàng khác lạ nhưng sự hận thù cùng chán ghét đối với nàng chỉ có tăng lên chứ không có giảm đi.
Chỉ thấy hắn tức giận quát:“Người tới đem giấy và bút mực ra đây, bổn vương hôm nay nhất định phải hưu người đàn bà chanh chua này. Nữ nhân hư đốn, suốt đời đừng nghĩ đến bước vào  ninh vương phủ nửa bước.”
Lời vừa nói ra, hỉ cư nhiên là sở hữu nhân, đương nhiên cũng bao gồm mừng thầm trong lòng, ám thích không thôi lăng nếu nếu, bất quá nàng thông minh bất động thanh minh.
Nhưng,“Ngươi yếu hưu ta có thể, nhưng tốt xấu ta coi như là ngươi cưới hỏi đàng hoàng nhập môn , ngươi bồi thường của ta thanh xuân tổn thất phí chia tay phí. Ách, cũng chính là ngươi cho ta chút bạc, chính là tiền . Bằng không, ta như thế nào cuộc sống?” Nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói, hoàn toàn không quên nhớ sinh tồn thứ nhất đại kế, tiền.
Tát hoàn ngẩn ngơ, lúc này giấy và bút mực đã có hạ nhân đưa lên. Hắn cầm bút liền trên giấy tuyệt bút vung lên sau đó ném tới thân thể của nàng thượng, cả giận:“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn là Ninh Vương phi nữa. Ngươi có thể cút rồi."
“Tiền đâu?” Cút có thể, nhưng tiền thì không thể không lấy được, nàng cũng không ngu ngốc như vậy.Bây giờ, cái gì mà chẳng cần đến tiền, huống chi nàng lại còn phải nuôi bảo bối, mà đối với thời đại này, nàng chẳng biết làm cái gì để kiếm được ra tiền cả. Ăn mặc ở ... tất cả đề cần tiền, đó là vấn đề lớn hiện .
Nữ nhân chết tiệt này, tát hoàn bị chọc tức, quát:“Đưa cho nàng 100 lượng bạc trắng, xong thì đuổi nàng ta đi, ta không chịu nổi nữa rồi.”
“Vâng, Vương gia.” Một quản gia bộ dáng trung niên nam nhân lập tức cung kính chạy đến, lên tiếng lập tức chạy đi ngoài cửa lấy tiền .
 Lăng Nhược Nhược thực vừa lòng, tuy rằng nàng không biết trăm lượng bạc là bao nhiêu tiền, nhưng là đường đường một cái Vương gia xuất thủ, hẳn là sẽ không thấp .
“Vương phi.” Lúc này, lão phụ nhân vẫn chăm sóc nàng xuất hiện, bà kinh sợ chạy vội tới trước mặt nàng, lại khiếp đảm nhìn thoáng qua gương mặt nghiêm khắc của Vương gia, cúi đầu không dám nhìn hắn.“Vương phi, chúng ta trở về đi, nơi này không phải là nơi ngài có thể đến.” Lão phụ nhân vừa nói, một bên lôi kéo nàng đi ra ngoài.
Gặp được lão phụ nhân, nàng mới nhớ,  từ ngày xuyên không đến đây, hình như chỉ có lão phụ nhân là đối xử tốt với nàng, quan tâm, chăm sóc nàng, nghĩ đến lợi ích của nàng.
Nghĩ đến đây nàng kìm lòng không đậu giữ chặt tay lão phụ nhân, ôn nhu nói:“Bác gái, không bằng ngươi theo ta cùng nhau đi thôi, ta hiện tại không phải cái gì Vương phi, chỉ là một người bình thường.”
Lão phụ nhân choáng váng, ngơ ngác nhìn nàng.
Lúc này, quản gia đã đem một trăm lượng bạc trắng lấy lại đây , đưa cho nàng:“Vương, ách, lăng tiểu thư, đây là của ngươi một trăm lượng bạc trắng.” Suýt chết , thiếu chút nữa gọi sai , may mắn dừng đúng lúc.
 Lăng Nhược Nhược cầm được tiền trong tay, cũng chẳng thèm xem, bởi vì nàng xem cũng vô dụng, nàng còn không biết đếm tiền kiểu gì .
Lão phụ nhân thế này mới như ở trong mộng mới tỉnh, lập tức lão lệ tung hoành, gắt gao lôi kéo tay nàng cầu xin nói:“Tiểu thư, mang lão nô cùng nhau đi thôi, lão nô cái gì đều có thể làm. Tiểu thư, không cần ghét bỏ lão nô, liền mang lão nô đi thôi.”
Nàng gật gật đầu, vội vàng đối tát hoàn nói:“Ta muốn đem bác gái đi, dù sao nàng ở lại ngươi trong phủ cũng không có cái gì dùng, nhân ta liền mang đi .” Nói xong, lôi kéo lão phụ nhân, ôm tiểu bảo bảo nghênh ngang ly khai đại sảnh, thẳng đến phòng nhỏ của chính mình.
Hai người nhanh chóng về phòng, thu thập cần vài thứ cần thiết cùng ít quần áo rồi nhanh chóng mang theo cục cưng rời Ninh vương  phủ.

Chương 9: 4 cửa tiệm thần bí

Trong vòng một buổi tối, chuyện Ninh vương phi bị hưu liền truyền khắp đại giang nam bắc, từ già đến trẻ, từ trên xuống dưới. Toàn bộ Long Hướng, ai cũng giễu cợt Nhược Nhược – đối tượng bị chồng ruồng bỏ này.
“Tiểu thư, ngài cùng tiểu thiếu gia chị khổ ở trong này vậy.” Lão phụ nhân nguyên họ quý, trước khi vào phủ, bà đã ở tại một ngôi nhà gỗ chỗ thành đông. Nay  Lăng Nhược Nhược không chỗ nhưng đi thì nàng đành  đem nàng đến đây.
 Lăng Nhược Nhược nhìn phòng gỗ cũ nát, ở hiện đại nàng còn chưa bao giờ nghĩ được là mình sẽ ở một nơi như vậy, càng chưa từng nhìn thấy. Nàng cười nói:“Quý  ma ma , hẳn là chúng ta cám ơn ngươi mới phải, chúng ta không thấy khổ, không có quý  ma ma, mẫu tử chúng ta sẽ lưu lạc đầu đường .”
Quý bác gái thụ sủng nhược kinh, càng phát ra cảm thấy từ khi tiểu thư mất trí nhớ thì tính tình càng ngày càng tốt, lại âm thầm cảm thán một phen, nhưng tay lại không ngừng nghỉ, chạy nhanh an bài hai mẹ con nàng nghỉ ngơi ăn cơm.
Từ đó,  Lăng Nhược Nhược liền tại đây bắt đầu cuộc sống mới, cùng bác gái Quý sống nương tự lẫn nhau
Một đêm không mộng mị, nàng nằm ở trên giường, nhìn ánh trăng chiếu sáng phòng ở đơn sơ, trong lòng bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống sau này.
Long hướng đây là đất nước cường đại nhất, dồi dào tài nguyên nhất, xinh đẹp nhất. Mà trong thế giới này có năm quốc gia thế chân vạc , phân biệt là long hướng, Đường triều, thanh hướng, Minh triều, Tống Triều.
Ba năm sau, tại kinh thành long hướng bỗng xuất hiện 4 xưởng lớn, hương nhưỡng rượu phường, vân thường y điếm, bàn long đại tửu điếm, hoa tay áo lâu.
Hương nhưỡng rượu phường, không cần tinh tế giới thiệu, sản xuất ra rượu ngay cả hoàng đế cũng không có uống qua, hương vị kia, màu sắc kia, hương khí kia, từ thật xa có thể ngửi được, không chỉ nói uống, nhìn một chút cũng thấy đẹp vô cùng.
Vân thường y điếm, sản xuất tơ lụa quần áo, các loại quần áo từ cao cấp đến bình dân, trang sức các kiểu, son phấn các loại. Đây đều là những vật phẩm hiếm thấy, trong toàn bộ Long Hướng quốc, thậm chí trong cả 4 nước còn lại cũng không thể nào tìm. Tạo hình độc đáo, thiết kế mới mẻ, phong cách đa dạng, tự nhiên, tươi trẻ, mà mang đậm nét giản dị đời thường ... đã làm cho phụ nữ toàn bộ Long hướng quốc này yêu thích. Đơn đặt hàng chồng chất, dễ phải làm tới tận 3 năm sau mới hết số đơn đặt hàng đó.
Bàn long đại tửu điếm tắc lại càng mang nét đặc biệt hơn, các phòng trong tửu điếm được sắp xếp theo phong cách hiện đại, lấy hài hòa, thoải mái làm phong cách chủ đạo. Tất cả mọi vật phẩm được sắp xếp ở đây đều vì mục địch lấy sự tiện nghi cho khách trọ là hàng đầu vì vậy trong các phòng đều xây them một phòng tắm nhỏ. Mà thức ăn trong khách sạn thì đều là những món đặc biệt, toàn bộ Long Hướng chưa từng ai nghe tấy chứ đừng nói là được nhìn rồi được ăn thử. Mục tiêu phụ vụ hàng đầu chính là cho nhà giàu, nhà quyền quý.
Hoa tay áo lâu, vừa nghe tên mọi người đều lập tức hiểu được . Đúng vậy, chính là thanh lâu, dân gian gọi là kỹ viện, là nơi nam nhân tiêu dao, nơi để thiêu tiền. Hoa tay áo lâu,  chỉ có bán nghệ không bán thân , chế độ đãi ngộ theo cấp bậc, tiền lương tiền thưởng nhiều mê người. Mà các cô nương ở đây, người nào người nấy phong tư trác tuyệt, nghiêng nước nghiêng thành, cử chỉ cao nhã hào phóng, cách nói năng phong nhã, khí chất mê người. Cùng các vị thiên kim tiểu thư kẻ 8 lạng người nửa kg. Thu hút rất nhiều tài tử phong lưu thanh niên tài tuấn, quan sĩ nhã nhân, thậm chí hoàng thân quốc thích lưu luyến mãi không rời.
Cho nên này bốn xuất cửa hàng vừa khai trương, lập tức trong kinh thành trở thành đối tượng hot để đàm luận. Là nơi các quan to quý nhân, kẻ có tiền, thương nhân tiêu tiền, còn đối với dân chúng lại là đề tài bàn tán sôi nổi.
Theo những lời đồn đại trên phố, 4 của tiệm này đều có chung 1 chủ, mà lão bản thần bí sau màn nghe nói là một nữ tử trẻ tuổi, dung mạo bất phàm, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, vì chưa từng có người nào nhìn thấy gương mặt thật của nàng.

Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

muốn edit nhiều hơn nhưng minh CHÁN......................................... QUÁ......................... A.......................

Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2012

CHA CỦA CỤC CƯNG THẬT THẦN BÍ


Chương 6: Cha của đứa nhỏ là ai (2)
Lăng  Nhược Nhược nói được thì làm được, nàng chỉnh sửa lại trang phục của mình, cho bảo bối bú sữa, thay tã, sửa sang lại quần áo trên người hắn, rồi mới quyết định xuất môn.
Bên ngoài, ánh sáng tràn đầy, hình như giờ là mùa thu, thời tiết không nóng không lạnh, nên hai mẹ con cảm thấy thật sự khoẻ khoắn.
Tiểu bảo bảo cũng thực ngoan, tùy  nàng ôm đi khắp nơi, chỉ có mở to hai mắt tò mò mà khám phá thế giới bên ngoài đầy hứng thú.
Mà Lăng Nhược Nhược tự nhiên cũng không có buông tha cơ hội giáo dục hắn, chỉ vào  thế giới bên ngoài giới thiệu cho hắn từng thứ một, cũng không biết tiểu bảo bảo có nghe hiểu được hay không, nhưng nàng cũng không để ý, ngược lại hưng trí bừng bừng.
Một lớn một nhỏ, lòng vòng hơn nửa ngày, mới đến được đại sảnh của vương phủ, mà lúc ở đó đang rất ồn ào, tiếng người nói chuyện với nhau, tiếng cười, khen tặng, thanh âm không dứt bên tai, hình như bên trong rất vui mừng náo nhiệt.
Lăng  Nhược Nhược ôm tiểu bảo bảo đột ngột xuất hiện ở tại mọi người trước mặt, khuôn mặt nàng bình tĩnh, vẻ mặt đạm mạc nhìn qua hết thảy mọi người, cuối cùng dừng ở một người nam nhân cao lớn, anh khí bất phàm, bởi vì bên cạnh hắn là một thiếu phụ xinh xắn đáng yêu, mà thiếu phụ lại cùng nàng giống nhau, trong lòng lại ôm một đứa trẻ nhỏ.
“Vương phi.” một vài người đã hồi phục lại dáng điệu như cũ, nhanh chóng gọi một tiếng.
Lăng  Nhược Nhược cũng chẳng quan tâm đến mọi người, nàng ôm chặt tiểu bảo bảo. Đi từng bước, từng bước một đến bên cạnh người đàn ông kia, không có bối rối, không hề bất an, vẫn bình tĩnh như cũ.
“Ngươi tới làm gì?” Chẳng ai ngờ được là Ninh vương gia Tát Hoàn lại mở miệng trước. Nhưng giọng điệu lại thể hiện rõ là tức giận, mắt hắn phát ra những tia sắc bén.
Nàng cười thật tươi, hỏi nàng đến để làm chi, nàng đương nhiên là tới đòi công đạo rồi. Nàng đường đường là một vương phi, lại được hưởng đãi ngộ chẳng bằng cả nha hoàn, chẳng lẽ cứ để như thế mà sống sao?
“Vì sao ta không thể tới?” Nàng không đáp lại hỏi ngược lại, cố ý cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu bảo bảo của mình, sau đó trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt chẳng trốn cũng chẳng né.
Tát hoàn đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mắt mình trở nên  xa lạ. Vào thời điểm hắn cưới nàng, nàng sợ hãi hắn, trốn tránh hắn, thậm chí không cho hắn lại gần nàng.
Gặp nam nhân không có trả lời, ngược lại nhìn chằm chằm mình,ánh mắt có chút đăm chiêu, khiến cho Lăng Nhược Nhược có chút chút bất an. Nhưng mà nàng đến từ dị thế, trường hợp cũng đã thấy qua, chưa thấy qua cũng nghe qua xem qua, tuy rằng không có trải qua quá.
“Ngươi đã không nói gì thì có nghĩa là mẹ con chúng ta có thể đến nha.” Nàng cố ý nhắc đến hai chữ mẹ con này, đắc ý nhìn sự bất an và kinh ngạc biểu hiện trên mặt mọi người cùng nữ nhân kia.
Nàng không để ý đến biểu tình khác nhau của mọi người, thậm chí không để ý tới trước nam nhân trước mắt mình mặt mày xanh mét, tiếp tục nói:“Con ta cũng đầy tháng, tại sao mọi người không chúc mừng, không vì hắn tổ chức yến tiệc? Cha hắn hình như quá bất công đi.”
Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng hít thở không điều hòa của mọi người. Chẳng ai có thể tin đây là người cả.
“Hỏi rất hay.” Ninh vương tát hoàn đột nhiên nói, sự tức giận của hắn đã trực sôi trào, thêm chút nữa là sẽ bộc phát ra ngoài, chẳng qua là nể mặt các vị khách ở đây nên hắn mới không giết chết nàng.
Lăng  Nhược Nhược cũng có vạn phần nắm chắc, cảm thấy có gì đó không hợp lý. Là Vương phi của vương phủ mà địa vị cùng thân phận lại thấp hơn cả sườn phi? Nhưng đột nhiên nghe được tiếng hét lớn của nam nhân, thời điểm đấy nàng có chút run sợ.
Nàng đang định hỏi hắn nói những lời này là gì ý tứ, thì cổ tay lại bị hắn đột nhiên bóp chặt, tuyệt không quan tâm sự an toàn của nàng cùng cục cưng.
“Vương bát đản, ngươi buông, hỗn đản, thối nhân, mau buông tay, mau buông tay.” Nàng một bên gắt gao ôm trong lòng tiểu bảo bảo, một bên mắng một bên giãy dụa .
Chúng tân khách lại đều là một mảnh ồ lên, trời ạ, đường đường Vương phi thế nào lại nói ra những lời không văn minh như vậy, hơn nữa lại nói với người quyền uy tột đỉnh Vương gia tát hoàn.
Tát hoàn cũng rất sửng sốt, nhưng là hắn rất nhanh trở về trạng thái bình thường, hổn hển quát:“Tiện nhân, nếu ngươi muốn tự làm xấu mắt trước mặt mọi người thì bổn vương sẽ thanh toàn ngươi.” Nói xong, cánh tay đang nắm chặt kia cũng buông lỏng, lạnh lùng nhìn nàng.
Tiện nhân? Lăng  Nhược Nhược còn chưa bao giờ bị mắng như vậy? Cho dù là ở hiện đại, nàng cũng nuốt không trôi câu từ này, huống chi nàng còn tự mình thay thế này chủ nhân của cơ thể này sinh hạ cục cưng, không có công lao cũng có khổ lao, mà nàng còn chưa trải qua những việc thế này đâu.
“Thằng đàn ông đốn mạt, ngươi có chuyện gì cứ nói, công khai thì công khai, ai sợ ai a?” Nàng kiêu ngạo kêu lên, về sau lập tức phát hiện thanh âm quá lớn làm tiểu bảo bảo giật mình, ai ngờ bé căn bản là không có nghe thấy, nhanh như chớp mở to mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
Này một câu đàn ông đốn mạt đã làm cho sự tức giận của Tát Hoàn lên đến cực điểm, hai tay hắn nắm chặt, trên trán gân xanh nổi hẳn lên, hai mắt trừng trừng, lạnh như băng nhìn nàng.
“Tiện nhân, ngươi đã yêu cầu bổn vương công khai, như vậy bổn vương thành toàn ngươi. Ngươi căn bản là không xứng làm ta ninh vương Vương phi, ngươi là người đàn bà dâm đãng, ngươi sinh ra dã chủng căn bản không phải là con của bổn vương , bổn vương con nối dòng chỉ có một, chính là Vũ nhi sở sinh.” Tát hoàn lạnh lẽo nói, mà này một đạo tin tức long trời lở đất, tựa như nổ tung, nhanh chóng ở mọi người châu miệng, ghé tai, nhanh chóng truyền tụng.
Hắn ngay sau đó vừa hận hận nói:“Bổn vương vốn định cho ngươi cứ như vậy sống hết cuộc đời này, nhưng không nghĩ tới ngươi không an phận, không nên chạy đến cầu danh cầu phận, thậm chí còn muốn cầu bổn vương nhận thức dã loại này. Nằm mơ. Hôm nay đừng trách bổn vương vô tình vô nghĩa.”
Lăng  Nhược Nhược bị tin tức bất ngờ này làm cho chết lặng, trợn mắt há hốc mồm. Không có khả năng đi? Nàng không thể tin nữ nhân mình xuyên qua lại hoa tâm đến vậy? Lại là người không chung thủy với chồng của mình? Thậm chí sinh đứa nhỏ của nam nhân khác.
Trời ạ, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a, nàng bắt đầu hoài nghi, chẳng có cái gì đúng tình hợp lý. Bất quá, một tiếng dã loại, một tiếng tiện nhân, thậm chí còn đem những chuyện xấu của chủ nhân trước ra để nói. Nàng xuyên qua vào dạng người gì không biết. Làm sao có khả năng thế nhỉ.
“Ngươi không nhận cũng chẳng sao. Nhưng ngươi có tình sao? Ngươi có nghĩa sao? Ngươi đã không muốn vì sao cưới ta? Ngươi đã cho rằng ta là cái người đàn bà dâm đãng, người khác không quan tâm thì ngươi cưới ta để làm gì? Nếu ta tiện, ngươi không phải càng tiện, đường đường là Vương gia mà lại đê tiện như vậy, người khác chê cười ngươi, mà không phải ta.” Nàng cũng lạnh lùng nói, nhất sửa vừa rồi lỗi ngạc cùng bối rối, không ai nguyện ý đứng bị đánh, nàng trải qua qua mối tình đầu đau khổ nên như thế.
Mọi người đều sửng sốt, bao gồm tát hoàn. Bọn họ đều không có nghĩ đến, ninh vương khí phi, hiện tại mỗi người trong miệng truyền tụng dâm phụ, có thể nhanh mồm nhanh miệng như thế, phản kích lưu loát cùng thống khoái. Làm mọi người cảm thấy không dám bắt nạt.

CHA CỦA CỤC CƯNG THẬT THẦN BÍ



Chương 5:  Cha của đứa nhỏ là ai? (1)
“ Bác cho ta ăn cái này sao? ”  Nhược Nhược trợn mắt há hốc mồm nhìn này bát cái gọi là canh gà, trong bát ngoại trừ lèo tèo vài miếng phao câu gà thì toàn là nước.
“Vương phi, tiểu thư nhanh dùng đi, lão nô quả thật không có gì thứ tốt cho ngài ăn.” Lão phụ nhân thành thật nói, nàng quả thật đã bất lực , những gì có thể làm cũng chỉ được như vậy.
Lăng  Nhược Nhược cảm thấy cực kỳ tức giận, nàng là phụ nữ vừa sinh xong, lại mang danh hiệu vương phi, thế mà chỉ được hưởng đãi ngộ như vậy.
" Lão công của ta đâu? Ách, không đúng, tướng công của ta đâu? Ách, không đúng, phu quân của ta đâu.” Cái này cứ xem như là đúng đi, mặc kệ là ai, tóm lại hắn chính là người không thể không nhắc đến, cái con người làm cho nàng ăn canh gà loảng thếch này.
Lão phụ nhân khó xử , tuy rằng Vương phi nói chính mình không nhớ rõ , nhưng cũng không thể quên Vương gia sớm đã bỏ mặc nàng đi, cái này phải làm thế nào cho đúng đây.
“Này, này, Vương phi, này, lão nô không có cách nào.” Nàng động môi, nói ra những lời  cực kỳ gian nan, nàng tự nhiên biết ở cữ là cần bổ sung dinh dưỡng , nhưng nàng chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi.
Nhược Nhược lập tức cảm giác thấy trong đó ắt hẳn phải có ẩn tình gì, nhưng khi nhìn lão phụ nhân khó xử, chính nàng cũng không đành lòng, đành phải nói:“Quên đi, chờ ta dưỡng tốt lắm thân thể, sẽ tìm hắn tính sổ đi.”
Khẳng định, đó là một thằng chồng khốn nạn, đứng núi này trông núi nọ, đại sắc quỷ, có mới nới cũ, đáng giận, rất đáng giận . Nàng một bên tưởng, một bên kiên trì đem bát canh gà kia uống cho bằng sạch, nhưng nàng không dám ăn cái phao câu gà, rất ghê tởm, từ bé đến giờ, nàng còn chưa bao giờ ăn cái đó đi.
Lão phụ nhân thấy nàng ngoan ngoãn ăn nói đem canh uống xong đi, rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói một tiếng Vương phi  nghỉ ngơi cho tốt, rồi vội vàng chạy trối chết .
Xem ra cái bát canh gà rởm kia vẫn có tác dụng đó chứ, uống xong, nàng cảm thấy thân thể khỏe hơn một chút, ít ra, gà cũng có nhiều năng lượng.
Lăng  Nhược Nhược một lần nữa nằm trở lại trên giường, ôm bé con còn đang say giấc vào lòng, lại miên man suy nghĩ, không thể nào ngủ được, mọi chuyện bây giờ chuyển biến bất ngờ làm cho nàng khó mà thích nghi được. Đang là con gái, còn chưa cả lấy chồng, thoắt cái thành phụ nữ có thai, lại thêm món Vương phi thất sủng, ăn, mặc, ở đều không bằng người thường, đây là kiểu gì vậy, người ta xuyên không, nàng cũng xuyên, thế mà lại ra cái nỗi này.
Càng nghĩ, nàng càng dứt khoát, ở cữ xong, nhất định phải tìm thằng chống đốn mạt tính toán sổ sách, nhất định phải bắt hắn bồi thường tổn thất.
Quyết định xong, tức giận trong lòng cũng vơi bớt, ngáp một cái, nàng kéo chăn đắp lên người mình cùng đứa bé rồi mới yên tâm đi ngủ.
Tuy rằng không có thuốc bổ để ăn, nhưng nhờ lão phụ nhân dốc lòng chăm sóc, thân thể của nàng rất nhanh khôi phục lại, thật may thân thể chủ nhân trước có lẽ được chăm bãm kĩ lưỡng, nên nhiều sữa, đủ cho thằng bé bú no.
“Cục cưng thật ngoan, không khóc, không mè nheo, thật là một đứa trẻ ngoan.”  Nhược Nhược thực thích đứa trẻ này, chưa bao giờ mè nheo ( ăn vạ) , ăn no liền ngủ, ngủ no rồi ăn, mắt tròn vo nhìn người thích thú, hắn ngoan ngoãn làm cho nàng yêu thích không buông tay.
Tiểu bảo bảo trừ bỏ vung tay nhỏ bé ra ngoài, căn bản không thể đáp lại nàng , nhưng là bộ dáng đáng yêu này lại đem đến cho nàng nhiều nụ cười.
“Vương phi, nhanh ăn cơm đi.” Hôm nay lão phụ nhân đưa cơm đưa thật sự sớm, có thêm vài cái chân gà chân vịt.
Nhược Nhược vừa thấy có đồ ăn ngon,  vui vẻ (vui mừng) nở nụ cười, vội vàng 2 tay 2 cái, gặm lấy gặm để, miệng còn nói không rõ:“Ăn ngon, ăn ngon, đã lâu không có nếm qua món ngon như vậy.”
Bộ dángtrẻ con của nàng làm cho lão phụ nhân nở nụ cười. Nhưng Nhược Nhược lại không nhìn thấy nàng lén lút ở thở dài. Bộ dáng của tiểu thư bây giờ làm sao xứng với địa vị 1 vương phi, nàng thật sự rất đáng thương a.
“Cám ơn bác gái.” nàng cười tủm tỉm nói lời cảm tạ với lão phụ nhân, ngôn ngữ tràn ngập cảm kích, mấy ngày qua nàng chỉ thấy lão phụ nhân đến chăm sóc nàng, những người khác một cái bóng cũng không gặp .
Lão phụ nhân hiền lành cười cười, tiếp nhận rồi ý tốt của nàng, vội hỏi:“Vương phi ngài trước nghỉ ngơi, hôm nay vương phủ  có tiệc , lão nô phải đi hỗ trợ, trở về lại hầu hạ ngài.”
 có tiệc ? Có tiệc gì chứ? Nàng cực tò mò, trong đầu vừa nghĩ đến liền nhanh miệng hỏi: "trong phủ có việc gì vui sao?"
“ Tiểu vương tử của Lưu sườn phi đầy tháng, Vương gia cố ý tổ chức tiệc.” Lão nô nhân lanh mồm lanh miệng đáp, lại lập tức cảm thấy không ổn, nhưng đã nói ra rồi thì không thể thu lại được .
Cái gì? tổ chức đầy tháng cho thằng con của tiểu thiếp thế mà lại bắt nàng ở trong này ăn, uống không đủ no đây là cái đạo lý gì? Đúng là thằng cha không có lương tâm? Lăng  Nhược Nhược tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi cả lên, ánh mắt có thể giết chết vài người.
“Vương phi......” Lão phụ nhân không biết nói cái gì cho phải, đành phải yên lặng cầm lấy bát đi ra ngoài, chuyện chủ tử, nàng không nên xen vào , cũng không thể quan tâm.
Vương phi, ngài tự cầu nhiều phúc đi!
Lăng  Nhược Nhược trước kia cũng chưa bao giờ xảy ở trong tình huống này. Hơn nữa, nàng cũng chẳng phải là loại nữ nhân nhu nhược yếu đuối hiền lành gì. Trải qua chuyện bạn trai cùng bạn tốt phản bội, nàng dần trưởng thành, nên cũng không cho phép chuyện kia tái diễn.
Tự nhiên thấy chuyện bất công đang xảy ra với mình làm nàng không kiềm được tức giận.
“ Thấy ta hiền có phải muốn bắt nạt phải không?” Lăng  Nhược Nhược ánh mắt cũng sắc bén hẳn lên, nhưng vừa quay đầu nhìn tiểu bảo bối bên người thì ánh mắt lại trở nên dịu dàng thuần kiết.
“Cục cưng, mẹ mang ngươi đi đòi lại công bằng, được không?” Nàng ôm tiểu bảo bảo, hôn chụt lên khuôn mặt non nớt của hắn, vui vẻ nói, cũng không quan tâm tiểu bảo bảo có thể hiểu hay không.